Teya Salat
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326380

Bình chọn: 9.5.00/10/638 lượt.

g cầu chúc cho em được hạnh phúc, được bình anh, không ngừng nói câu anh yêu em từng giờ, từng phút,từng giây, mặc cho cái chết chia
lìa, anh cũng không bao giờ quên làm điều đó.

Em còn ba năm thử
thách nữa, hãy cố lên, hãy cố gằng làm việc thật tốt, cố gắng hoàn thành những mục tiêu mà em đề ra, em phải sống thật hạnh phúc, sống thật
thanh thản, sống thật mạnh khỏe, em biết chưa…!!. Nếu em để anh biết em
đang khóc, đang đau, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em,em hãy nhớ lấy
lời của anh… !!

Yêu em…!!”

Thanh tức giận, lau hai dòng lệ chảy trên má. Thanh đau đớn nói.

_Anh là một tên độc ác, một tên máu lạnh, một tên tồi tệ, tại sao ngay cả
lúc anh không còn trên đời này nữa anh cũng tìm cách kiểm soát đời sống
của em..??.

_Đúng anh đã thành công rồi, bây giờ ngay cả suy nghĩ về cái chết em cũng không dám nghĩ vì em sợ anh sẽ không gửi thư cho em nữa, sợ anh không quan tâm, sợ anh không đi theo em nữa…!!

_Anh đã thành công rồi…?? Anh có mừng không …??có vui không…??

Thanh gục mặt xuống bàn, Thanh khóc nức nở. Thu và Hoàng vừa bước vào cửa thư viện, nghe tiếng hét của Thanh, Thu sợ hãi vội chạy đến bàn của Thanh.
Thu lo lắng hỏi.

_Có chuyện gì xảy ra với em à..??

Thanh ngẩng đầu lên nhìn Thu và hoàng, Thanh đau khổ nói.

_Em không sao…!!

_Thế tại sao em lại khóc…!!

Thanh thì thào.

_Em vừa mới nhận được thư của anh Long…!!

Thu trợn tròn mắt, mặt Thu trắng bệch.

_Em..em bảo sao..??Làm sao có chuyện Long có thể gửi thư cho em được….!!

_Anh ấy hứa với em nếu em có thể vượt qua được năm năm thì năm nào anh ấy
cũng nhờ người gửi thư cho em, cuối năm thứ năm em sẽ được ra thăm mộ
của anh ấy…!!

_Em muốn hỏi mọi người mộ của anh ấy ở chỗ nào nhưng vì em nghĩ đến lời hứa của anh ấy nên em không dám làm trái với lời hứa đó.

Thanh khóc nức nở.

_Nếu không có những bức thư của anh ấy có lẽ em đã chết rồi, chính những bức thư này đã cho em thêm sinh khí sống, mỗi lần anh ấy gửi thư cho em, em lại có cảm giác là anh ấy vẫn đang tồn tại, vẫn đang ở bên cạnh em, vì
thế em lại có thêm niềm tin để sống tiếp…!!

Thanh ôm chặt lấy Thu.

_Em sợ lắm chị ơi..!!, nếu sau năm năm khi chuyện này kết thúc, em làm sao
có thể sống tiếp nếu như em không thể nhận được thư của anh Long nữa, em phải làm sao đây hả chị…?? Em phải làm sao đây…??

Thu khóc, miệng Thu đắng ghét, có được tình yêu của Hoàng cũng không thể xóa tan đi được nỗi đau của Thu. Thu đau khổ bảo Thanh.

_Chị xin lỗi em..!! ngàn lần xin lỗi em…!!

Thanh im lặng không nói gì, Hoàng thở dài, đôi mắt Hoàng đỏ hoe, Hoàng đang
cố kìm nén cảm xúc, Hoàng không muốn khóc trước mặt Thu và Thanh, Hoàng
không muốn họ phải đau khổ thêm nữa.

Đã đến lúc Thanh có thể tự
mình ra album riêng mà không cần đến sự giúp đỡ của Hoàng, người đầu
tiên mua album của Thanh là một người bí mật, người đó chỉ để lại một kí hiệu “Z” trên tờ giấy và một dòng chữ.

“Chúc cô có thể ngày càng phát triển sự nghiệp của mình, chúc cô gặp nhiều may mắn ,chúc cô luôn
hạnh phúc.Một điều quan trọng là đừng quên hãy luôn mỉm cười..

Thân gửi cô . Z”.

Khi Thanh đứng trên khấu, kết thúc mỗi biểu diễn Thanh luôn nhận được một
bó hoa, một tờ giấy với lời chúc tương tự và một chữ “Z” ở góc cuối của
tờ giấy.

Thanh mặc dù cố tìm hiểu, mặc dù Thanh cố khám phá xem
người đó là ai nhưng Thanh không tài nào tìm ra được, người đó là một
dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Thanh.

Bây giờ Thanh quá bận rộn,
Thanh bị công việc cuốn hút, bị lịch làm việc kín mít bao vây, Thanh
chưa có phút giây nào được ngồi yên, được nghỉ ngơi, được tĩnh dưỡng một mình, nếu có thể lê được tấm thân mệt mỏi về nhà, Thanh chỉ kip leo lên giường là Thanh lăn ra ngủ ngay.

Chương trình học ở trường đại
học rất nặng, lịch đi biểu diễn, lịch ra album, sáng tác nhạc, tập vũ
đạo làm Thanh phát điên, bây giờ Thanh được mệnh danh là người của công
việc.

Điều đặc biệt là Thanh luôn được một người có biệt “Z” quan tâm, và thần tượng, Thanh không tài nào hiểu được là làm cách nào mà
người đó có thể theo Thanh ở khắp mọi nơi, dù Thanh đi biểu diễn ở đâu,
đi quay phim ở chỗ nào, Thanh cũng luôn nhận được hoa, được thư chúc
mừng của người đó.

Từ ngỡ ngàng biến thành thói quen nếu mỗi lần
đi biểu diễn hay đi quay phim mà Thanh không nhận được hoa, hay thiệp
chúc mừng của người đó, Thanh cảm thấy thiếu tự tin, cảm thấy hụt hẫng,
cảm thấy chán nản, Thanh cảm thấy lo sợ vu vơ, tại sao Thanh không ngừng trông mong người đó đến xem Thanh biểu diễn, xem Thanh đóng phim, mặc
dù Thanh không hề biết người đó là ai cả.

Người đó còn thường
xuyên chat với Thanh, gửi mail động viên Thanh, Thanh cảm thấy ấm lòng,
cảm thấy hạnh phúc, Thanh không hiểu tại sao người đó lại hiểu Thanh,
lại quan tâm đến Thanh nhiều đến thế, đã bao nhiêu lần Thanh muốn gặp
mặt người đó nhưng người đó từ chối không ch