Pair of Vintage Old School Fru
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326372

Bình chọn: 9.5.00/10/637 lượt.

ương bướng quá, bác hy vọng là cháu sẽ cố gắng sống tiếp, cố gắng sống thật hạnh phúc như mong ước của nó đối với cháu…!!

Thanh cay đắng nói.

_Anh ấy đã rời xa cháu rồi, anh ấy đã nhẫn tâm bỏ lại cháu, bác có biết là
cháu yêu anh ấy nhiều như thế nào không…??anh ấy là tất cả những gì mà
cháu có, năm năm qua cháu sống được vì cháu được anh ấy gửi cho cháu mỗi năm một lá thư nhưng nay mọi chuyện đã kết thúc rồi, cháu không còn hy
vọng, không còn niềm tin gì vào tương lai, vào sự sống này nữa, cháu xin lỗi vì đã làm bác phải thất vọng…!!

Bà Phi Yến ôm lấy Thanh, bà nói.

_Bác thương con như con gái, nếu con có mệnh hệ gì không chỉ bố mẹ, chị gái
con đau mà bác, và mọi người cũng sẽ đau vì con, vì thế bác mong con hãy cố sống tiếp, cố gắng quên thằng Long đi, nó bạc phận nên không thể lấy được con nhưng bác tin là ở trên thiên đường nó vẫn luôn cầu chúc cho
con được hạnh phúc, được bình an…!!

Thanh ôm lấy mặt, Thanh đau đớn nấc lên, lệ Thanh không ngừng chảy.

_Bác hãy đưa con đi, con cần thăm mộ của anh ấy, làm ơn…!!

Bà Phi Yến run rẩy, ở phía đằng sau, bà Nhung, Hoàng, Thu, Kim, Thoa, Dung, Liên, Hường cũng đi theo.

Thanh phải dựa vào bà Nhung mới đi được, Thanh không còn hơi sức nữa, không
còn khả năng để đi tiếp nữa, Thanh muốn ngã quỵ, Thanh không muốn chấp
nhận sự thật là Long đã rời bỏ Thanh, Thanh không muốn ngày này đến quá
nhanh nhưng công việc, học hành, thời gian vô tình quá, năm năm tưởng
chừng quá lâu nhưng nó lại trôi qua quá nhanh, những lá thư của Long
không thể làm Thanh vơi bớt đi nỗi đau đang cào xé tâm gan, đang giết
dần giết mòn cơ thể Thanh, Thanh đã cố quên đi hình ảnh lúc Long ra đi
nhưng bây giờ nó lại quay về, nó lại ám ảnh, nó lại hành hạ Thanh.

Ngôi mộ của Long được xây thật đẹp, Thanh vừa nhìn thấy hình ảnh của Long
được khắc trên tấm bia, Thanh khụy xuống, Thanh gào lên.

_Anh Long…!! Anh đã bỏ em…!! Bỏ em đi thật rồi…!!

_Tại sao anh lại lừa em, tại sao anh lại nói dối em, tại sao anh lại cho em
hy vọng, cho em niềm tin, tại sao bây giờ anh lại phũ phàng dập tắt đi
tất cả…!!

_Anh bắt em chờ anh năm năm, em đã chờ, anh bắt em thực hiện đúng những gì mà anh muốn, em đã làm, em đã vâng lời anh, nghe
theo anh một cách vô điều kiện…!!

_Tại sao anh lại tàn nhẫn thế,
hóa ra tất cả những gì mà em làm, mà em phấn đấu, em đấu tranh chỉ là hư ảo thôi sao, chỉ là bọt nước thôi sao…!!

_Anh ơi..!!sao đời em
khổ thế, sao em không thể nắm lấy tay anh đi hết con đường này, tại sao
anh không thể cùng em nắm lấy tay nhau cùng đi vào cõi chết, tại sao anh lại bỏ em ra đi không một lời từ biệt, tại sao anh bỏ em lại một
mình…!!

_Tiền bạc, danh lợi, vật chất, địa vị, quyền lực với em
còn ý nghĩa gì nữa, còn quan trọng gì nữa, năm năm qua em đã thay anh
chăm sóc bố mẹ, em gái anh, thay anh chăm sóc nhà cửa, chăm sóc con chó
Milu, thay anh nói với mọi người là anh yêu họ, thay anh cảm ơn họ, thay anh xin lỗi họ, em cũng thay anh chăm sóc, quan tâm tới lũ trẻ ở trại
trẻ mồ côi, em đã làm tất cả những việc đó vì anh.

_Em đã trở
thành ca sĩ theo như ước vọng của anh, vì anh, em đã cố gắng hết sức
mình, vì anh em đã trưởng thành hơn, vì anh em không còn là chính em
nữa.

_Em đứng trên sân khấu, em hát ọi người nghe, em hay hát bài hát mà anh đã viết tặng cho em, em nhớ anh, yêu anh đến phát điên, em
không còn sợ cái chết nữa, em không còn sợ tử thần nữa, nếu có thể nắm
được lấy tay anh, nếu có thể được ở bên anh, em sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ mà em có, em sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng của mình, em nguyện sẽ làm tất cả để có anh….!

_Em phải làm gì…?? Phải làm gì hả
anh… ??em phải làm gì để có lại anh… ? em phải làm gì để được ở bên anh, để cùng anh đi hết con đường đời này… ?? em phải làm gì anh nói đi… ??
Nói đi.. !!

Thanh ôm lấy tấm bia đá, Thanh gào lên.

_Anh đang ở đâu… ?? ở đâu.. ?? tại sao anh không trả lời em, tại sao anh vẫn mãi im lặng, anh đã lừa em, dối gạt em… !!

Thanh gục mặt khóc nức nở.

_Em phải làm sao, em phải làm gì… ?? em phải làm thế nào để quên anh đây,
em phải làm gì để sống hết kiếp này mà không có anh đây, em phải làm gì
để nhanh đến bên anh đây, anh nói đi… !! nói đi… !!

Thanh đấm
mạnh vào tấm bia đá, bàn tay Thanh bật máu, bà Nhung hốt hoảng, bà vội
ôm lấy con gái, bà Phi Yến và tất cả mọi người có mặt ở đấy đều khóc, họ đều đau khổ, đều thương xót ối tình của Long và Thanh, bây giờ họ, một
người đã chết, một người đang sống, họ sẽ không bao giờ còn gặp lại được nhau nữa.

Cơn mưa chiều rơi xuống như thác đổ, nó như xóa tan đi nỗi đau, xóa tan đi giọt nước mắt trên má Thanh. Thanh vẫn quỳ ở đấy,
nước mắt vẫn cứ rơi, lệ không ngừng chảy, cơ thể Thanh run lên vì lạnh.

Không ai dám lên tiếng phá tan đi không khí im lặng này, không ai dám lên
tiếng phá tan đi nỗi đau, mọi người sợ rằng chỉ cần một cái lay nhẹ,
Thanh sẽ ngã quỵ, Thanh sẽ không đứng lên nổi nữa.