XtGem Forum catalog
Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326060

Bình chọn: 8.00/10/606 lượt.

hiệt nào đó, “Tuuu----
Tuuu----”, tiếng còi tàu không ngừng réo vang, hành khách tay xách nách
mang bịch to bịch nhỏ vội vã rảo bước. Một cô gái trẻ cũng lẫn trong
dòng người đông đúc ấy, thần sắc có chút hoảng hốt, không ngừng nhìn về
phía sau, nhưng trong nhà ga nhộn nhạo khi ấy chẳng ai để ý tới cô.

Trông thấy một đoàn tàu chuẩn bị lăn bánh, cô gái hăm hở chạy đuổi theo. Cố
gắng chen lên trên, nhân viên nhà tàu trợn mắt nhìn cô bực bội, rồi vội
vàng đóng cửa toa xe. Loại tàu vỏ sắt này mãi mãi chẳng bao giờ có
truyền thống mua vé theo ghế, người đứng dường như còn đông hơn cả người ngồi, cô gái khó khăn lắm mới lách qua được đám đông, len vào lối đi
buồng nước thưa người hơn một chút.

Cô khom lưng ngồi xổm, mở một cái túi xách, gương mặt một bé sơ sinh bỗng đâu hiện ra, hình như vẫn
đang ngủ say. Cô gái lo lắng vỗ vỗ vào mặt đứa trẻ, không thấy đứa bé
phản ứng. Lại vỗ vỗ thêm mấy cái nữa, người phụ nữ bắt đầu lo sợ, cô bế
đứa bé lên, dùng lực bấm huyệt nhân trung. Không bao lâu sau, đứa bé khẽ rên một tiếng, rồi oe oe khóc váng cả lên, làm hành khách đứng rải rác
xung quanh giật nẩy mình.

Tiếng trẻ con khóc khiến nhiều hành
khách khó chịu, hết người này đến người khác quay sang lườm nguýt. Người phụ nữ trẻ lại như trút được gánh nặng, khẽ vỗ đứa nhỏ mà mặt hân hoan, cô chốc chốc lại lấy mặt mình ấp lên mặt đứa nhỏ, khe khẽ nựng nịu.
Từng giọt từng giọt nước chảy dài trên khuôn mặt đứa trẻ, không phân
biệt nổi là nước mắt của ai.

Chỉ có một hành khách ở gần nhất nghe thấy cô đang lẩm bẩm điều gì, “Đến Bắc Kinh, xa rồi…”.



Ngày 1 tháng 4.

“Con gái, đến đấy đừng lo lắng gì, được thì được, không được thì thôi, ta về tiếp tục tìm, đừng lo lắng quá mà sinh bực bội vào người!”, ông Vi đứng ở cửa không ngớt dặn dò. Vi Tinh hôm nay trang điểm rực rỡ hơn hẳn mọi
ngày gật gù qua loa, “Con biết rồi mà, bố vào nhà đi ạ!”. Mặc dù không
có chút gì gọi là chắc chắn, Vi Tinh cuối cùng vẫn quyết định đi thử vận may.

Bộ hồ sơ lần này là do một cô bạn thân của Vi Tinh nộp
giúp, bạn cùng lớp đại học của cô bạn này đang làm tại công ty BM, ban
đầu cũng không nghĩ là sẽ nên cơm cháo gì, dù sao thì Vi đại tiểu thư
cũng đang trong tình trạng thất nghiệp, nộp thêm bộ hồ sơ cũng đâu có
tốn kém gì, cứ coi như là thử vận may. Rất nhiều công ty nước ngoài quy
mô lớn đều thế cả, ngoài việc tuyển sinh viên đại học mới ra trường, và
các nhân viên kỹ thuật quản lý cấp cao đòi hỏi phải có năng lực đặc biệt phải đi “đường chính ngạch” ra, những công việc thông thường khác cho
thì phép nhân viên nội bộ giới thiệu, nếu không thì với bảng thành tích
học tập của Vi Tinh, đừng nói BM, MB cũng chả tới lượt.

Hai bố
con còn chưa nói hết, cửa nhà đối diện bật mở, Mễ Dương vừa nghe điện
thoại vừa bước ra, “Vâng, em biết rồi, em sẽ qua ngay đây!” Nói xong bèn cúp máy, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Vi Tinh trong dáng vẻ hết sức
“trí thức”, mắt vừa nheo lại định mở miệng trêu một câu, chợt nhìn thấy
ông Vi đang đứng ở cửa, vội vàng chuyển sang vẻ mặt cậu thiếu niên ngoan ngoãn, “Cháu chào chú Vi!”

“Chào cháu, đi làm hả?”, ông Vi đáp,
ông trước nay vẫn rất quý cậu bé này, tuy có hơi kiệm lời, nhưng tốt
tính, ngay thẳng. “Vâng ạ! Cháu có chút việc ở cơ quan ạ!”, Mễ Dương
cười nói. “Ừ, vậy đi lại nhớ chú ý an toàn nhé!”, biết anh làm cảnh sát, ông Vi theo phản xạ dặn dò một câu, “Thưa, rõ!”, Mễ Dương phóng khoáng
làm động tác chào kiểu nhà binh, ông Vi vui vẻ cười ha ha đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Mễ Dương chưa kịp mở miệng, Vi Tinh đã lên tiếng trước, hừ
khẽ một câu, “Cẩu đại ca, ra đường nhớ cẩn thận! Tình hình trị an bây
giờ không tốt, thổ phỉ nhà nước cũng phải chú ý an toàn bản thân đấy!”,
nói rồi quay lưng bước xuống tầng. Mễ Dương rên rỉ qua kẽ răng, lần nữa
quyết định phải về cảnh cáo lão phu nhân nhà mình, nếu còn gọi cậu “cẩu” kia làm con trai, anh nhất định sẽ tìm một “mẹ” cún cho biết tay!

Mễ Dương bước xuống theo Vi Tinh, bắt đầu phản công, “Mỳ chính này, mới
sáng sớm ngày ra cậu bôi ve kẻ biển thành thế này định đi đâu đấy? Không phải là đi xem mặt đấy chứ! Sao hả, lẽ nào Maksim cũng bắt đầu bán đồ
ăn sáng rồi hay sao?”. “Không đến lượt phải lo!”, Vi Tinh phóng cho cậu
một cái lườm xém mặt. Maksim là một nhà hàng đồ ăn Pháp lâu đời ở Bắc
Kinh, giá cả thì khỏi phải nói, Vi Tinh từng gặp mặt một anh chàng thiên tài nào đó ở đấy, đương nhiên, kết cục sau cùng của hai người cũng chỉ
dừng lại ở gặp mặt mà thôi.

Tới cổng khu nhà, Mễ Dương cúi đầu đi mở khóa xe đạp, lại quay sang hỏi, “Có cần quá giang không?”. “Cảm ơn
nhé, đây tự bắt xe được!”, Vi Tinh khoác lác xong liền nhún nhảy trên
đôi giày cao gót bước đi. Mễ Dương trèo lên xe đạp dùng lực dấn vài nhịp là đã đuổi kịp, nhìn Vi Tinh ngoắc qua ngoắc lại trông không tự nhiên
tí nào, buồn cười không chịu nổi. Cô nàng này khéo cả năm chỉ xỏ giày
cao gót lúc đi phỏng vấn với gặp mặt cũng nên, căn bản chẳng ra dáng con gái tí nào. Nói như anh chàng Phì Tam Nhi là thế nào nhỉ, phụ nữ ấy