
cậu ấy, đại tỷ cũng là người nhà còn gì, tuy không phải ruột già, cơ quan cậu ấy định xét nghiệm máu rồi mới cho lên xe nữa chắc?"
Nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Đào Hương ngồi trước máy tính lẩm bẩm, "Mễ Dương, đường còn dài
lắm...". Đào Hương thông minh mẫn cảm vẫn luôn cảm thấy giữa Vi Tinh và
Mễ Dương có một loại trường khí mà người khác không xen vào được, tình
thân, tình bạn hay tình gì khác khó nói rõ được, tóm lại là rất sâu sắc. Đừng chỉ nhìn hai người thường ngày cứ gặp mặt là chí chóe, nếu thật sự xảy ra chuyện gì....
Đào Hương buồn cười lắc lắc đầu đang định
gõ chữ tiếp, thì thấy Vi Tinh gõ ra một hàng, "Boss đang réo, lướt tí đã nhá!". Vi Tinh bên này nhanh chóng gõ chữ rồi quay sang hỏi Á Quân,
"Ông anh rể nào tìm tớ thế?", Á Quân đáp, "Anh rể cả!", "Ờ, tớ biết có
chuyện gì rồi", Vi Tinh rút một tờ giấy trong tập tài liệu ra, "Thế tớ
đi trước đã nhé, à phải rồi, chỗ tớ có ít táo đỏ, cậu rửa rồi ăn trước
đi, ở...".
Cô còn chưa nói hết đã thấy Á Quân lấy tay ra hiệu OK, "Biết rồi!", rồi quay sang lục túi xách của mình lôi bịch táo đỏ trong
túi nilon ra, Vi Tinh làm điệu bộ bó tay, cô ấy biết thật mới sợ chứ.
Trong TEAM của Vi Tinh có hai người tên Jeff, một là đại boss tuyến ba người
Ý, một là boss tuyến hai người Singapore, để phân biệt hai người họ, mọi người căn cứ theo âm đọc giống nhau mà chia ra thành anh rể cả, anh rể
thứ.
Tới trước gian ngăn kính của boss, Vi Tinh sửa sang lại đầu
tóc, rồi gõ cửa, "Mời vào!", một giọng nói là lạ vang lên. Vi Tinh mỉm
cười, tiếng Trung của anh rể cả không tốt lắm, nhưng rất thích nói, dễ
gần hơn anh rể thứ rõ ràng biết tiếng Trung nhưng không thèm nói kia
nhiều.
Vào phòng rồi Vi Tinh đặt bản báo cáo lên trước, anh rể cả lướt qua những trọng điểm, rất hài lòng, không ngớt khen ngợi và cảm ơn Vi Tinh. Người ngoại quốc có điểm này là không chê vào đâu được, chỉ
cần anh chăm chỉ làm việc, họ không bao giờ tiếc những lời cảm ơn và
khen ngợi, tuy toàn những lời không có nội dung thực chất gì, nhưng vẫn
khiến bạn cảm thấy vui sướng.
Luôn làm việc trong tình trạng khá
là ức chế nên Vi Tinh cũng khoái được khen như thế, bất luận là thật hay giả, thời hiệu ngắn ngủi cỡ nào, thỉnh thoảng thỏa mãn lòng hư vinh của mình một chút cũng là cần thiết. Không thể không công nhận hoàn cảnh
làm con người thay đổi, Vi Tinh tới làm việc ở công ty BM cũng năm tháng rồi, tuy trình độ tiếng Anh của cô không cao, nhưng so với chính cô của năm tháng trước, cũng đã là một trời một vực rồi.
Trung Anh lẫn
lộn cùng anh rể cả bàn công việc xong, không biết vì sao anh chàng người Ý trong tâm trạng rất cao hứng lại lôi ra một món đồ, nói là của một
người bạn tìm mua được ở chợ đồ cũ tặng anh. Vi Tinh dù sao cũng nghe ra ba chữ Phan Gia Viên, nghĩ bụng chắc là đồ cổ gì rồi, có điều nhất định là hàng nhái, để lừa người nước ngoài.
Nhưng dù có cho cô nghĩ
cả vạn lần, cô cũng không nghĩ thứ đồ ấy lại có thể xuất hiện trước mắt
mình, "Để Fruits, đẹp!", anh rể lớn vô cùng tâm đắc bày ra cho Vi Tinh
xem. Vi Tinh chớp chớp mắt, để chắc chắn mình không phải hoa mắt vì làm
execl quá nhiều, một thứ mà khi cô còn nhỏ hầu như nhà nào cũng có, một
loại ống nhổ cỡ lớn dùng để tiểu đêm đang vênh vang chễm chệ trên bàn
của anh rể cả.
Vi Tinh trố mắt ra nhìn hồi lâu, phải nói thêm là
cái ống nhổ này cũng thật sự có khả năng ra đời vào niên đại đó, ngoài
cái hình uyên ương nghịch nước trên đó, còn có cả một chữ song hỷ to
tướng đỏ chói. Có người nói người Ý là người biết thể hiện cảm xúc nhất
thế giới, đủ kiểu nháy mắt ra hiệu của anh rể cả hiện tại rõ ràng là
đang nói, thế nào, thứ đồ này rất đẹp phải không, đừng có tiếc những lời khen ngợi đấy.
Đừng nói dùng tiếng Anh, kể cả dùng tiếng Trung,
Vi Tinh cũng không biết phải giải thích thế nào với anh ta về công dụng
thực tế của món đồ này, phải rồi, vừa nãy anh tây này nói gì nhỉ, để
Fruits? Vi Tinh nghĩ bụng mình không nghe nhầm đấy chứ, nghĩa là hoa quả đúng không, anh chàng này định lấy đó làm giỏ đựng hoa quả? Ôi chu choa mẹ ơi!
Muốn cười mà không dám cười lại không biết phải giải
thích thế nào, mặt Vi Tinh nhất thời méo xẹo, anh rể cả nhún nhún vai,
nhìn cô vẻ khó hiểu. Vi Tinh thật sự không còn cách nào khác đành ấp a
ấp úng dùng tiếng Trung thuyết minh một cách đơn giản về công dụng của
món đồ, anh chàng người Ý mới chỉ hiểu biết lơ mơ về văn hóa Trung Quốc, mà không, phải nói là cực kỳ lơ tơ mơ mới đúng, nghe xong thành ra mù
tịt toàn tập.
"Pee?!"[2'>, anh chàng liên tục lắc đầu thể hiện
không tin, thứ đồ được vẽ đẹp thế này sao có thể là bô tiểu. Anh lại chỉ chữ song hỷ to tướng màu đỏ, biểu đạt Trung Anh lẫn lộn, anh hiểu rằng
chữ này ở Trung Quốc có nghĩa là rất vui mừng, một chữ hỷ là Happy, hai
chữ hỷ chính là Happy gấp đôi, tại sao người Trung Quốc đi tiểu lại thấy Happy gấp đôi?!
[2'> Đi tiểu?
Vi Tinh ....
"Về rồi
à", Á Quân hất hàm với Vi Tinh, miệng còn ngậm quả táo đỏ tươi, Vi Tinh
vẻ mặt vốn