Old school Swatch Watches
Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

chẳng ai phải chịu phí du lịch cả. Mười năm sau mọi người đều hạnh phúc là được. Tôi không biết được rằng mười năm sau anh ấy có còn ở bên tôi nữa không, đến lúc đó tôi vẫn là tất cả của anh chứ? Mong là mười năm kể từ hôm nay sẽ trôi qua nhanh ... -_-;;



Thành công của Lễ Nữ Thần lại khiến tôi bị shock còn nặng hơn. Đó là vì, những đứa con gái cấp hai và cấp ba ngày nào cũng xếp một hàng dài rồng rắn trước cửa trường Đại Lâm Công Cao để đợi Cẩm Thánh, khiến người ta ghét! Thật bảo tôi chịu không nổi mà. Nhưng nói đi nói lại thì, cái tên mà xuất hiện trên sân khấu vào lúc cuối cùng ấy thật quá tuyệt vời ^-^;;

Tuy Cẩm Thánh chẳng thèm đếm xỉa gì đến bọn họ, nhưng tinh thần tôi vẫn căng thẳng vô cùng.

"Tuấn Hỷ, đi thôi."

Hôm nay lớp chúng tôi đã tan học từ rất sớm. Nên tôi định cùng Trí Anh và Tiểu Mẫn cùng đến cửa chính của trường đợi anh ấy. Trước cửa Công Cao vẫn có rất nhiều đứa con gái đang đợi Cẩm Thánh, có điều hình như ít hơn một chút. Là nhờ phúc không được giáo dưỡng của tên ấy đấy. Hi hi. ^-^

A!! Cẩm Thánh kìa!! +_+

"Hi hi."

"Tuấn Hỷ, gần đây thích Cẩm Thánh quá chừng hả?"

"Ừ, thích ^O^, thích vô cùng."

"Đừng có tỏ vẻ như thế chứ."

"A~ thích quá chừng chừng. >_<"

Thấy bộ điệu tôi hứng chí, thần sắc Trí Anh có vẻ hơi hoảng hốt, nhưng tôi thích thì làm thế nào được. >_<

"Tớ cũng thích Tuấn Anh quá chừng chừng. >_<"

"Xùy! Hai người hay nhỉ!! Thế còn người không có bạn trai thì phải buồn bã chắc?"

Phải rồi, câu đố chưa được giải của Trí Anh... với Thái Dân chung quy là thế nào? Vẫn có vẻ quan hệ rất tốt trước mặt chúng tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, hai đứa nó như đang làm vậy cho chúng tôi xem ấy. Tôi hiểu được tâm tư lúc này của Trí Anh, vì tôi đã từng như thế, tôi muốn nói nó biết đừng bao giờ che giấu trái tim mình, vì hạnh phúc của đối phương mà cam tâm bỏ đi chỉ là trò chơi của bọn con nít mà thôi. Chỉ cần yêu anh thì cho dù có bao nhiêu khó khăn vẫn tuyệt đối không bỏ cuộc, phải luôn nắm chặt không buông, hạnh phúc nhất định sẽ đến với mình. Phải nắm lấy tay anh, tuy có quá nhiều khó khăn... Đến cuối cùng sẽ có hạnh phúc và niềm vui rất lớn đang đợi...

Tôi muốn nói nó biết đừng quên rằng con ngốc Phác Tuấn Hỷ đã nắm được tay tên đại ngốc Khương Cẩm Thánh thật chặt, thật chặt rồi.

"Hôm nay tan học sớm vậy?"

"Ừ, cô chủ nhiệm đã thả cho ra sớm hơn."

"Hôm nay kiểm tra từ vựng Anh văn, sai mất một. Ha ha."

"Ồ... anh mà cũng học cơ à?"

"A!! Thật là!! Anh cũng học!! Chỉ thỉnh thoảng học một chút thôi, nhưng lúc học thì rất nghiêm túc mà!"

"Hiểu rồi, thì coi như lúc học rất chăm chỉ đi."

"Xùy!"

Khương Cẩm Thánh chỉ thỉnh thoảng mới học thì ai cũng biết. Nhưng làm gì mà phải cường điệu lên thế? Phì phì. Tên này mà muốn đậu đại học cũng phải vất vả lắm đây. -_-;;

"Úi chao~ anh Cẩm Thánh!!"

Oái!! Bộ đồng phục đó rõ ràng là đồng phục của Thượng Lâm Nữ trung, đám con gái nhỏ mặc đồng phục cấp hai chạy thành đoàn rầm rầm kéo đến. Vừa nãy tôi còn nghĩ sao mà yên tĩnh thế nhỉ. Thật là...

"Này, công nhận anh có duyên thật đấy, vui lắm nhỉ?"

"Được rồi, chả cần thiết."

"Anh Cẩm Thánh, chào anh? Em là Thẩm Chính Anh năm ba sơ trung, anh quả thực quá ư là đẹp trai!"

"Vậy sao?"

Cẩm Thánh nói xong liền quay người bỏ đi! Thấy cái duyên đó của Cẩm Thánh càng lúc càng tăng cao thật là vui mừng quá. Hu ha ha. ^O^

"Búp bê nhỏ à, anh Cẩm Thánh đã có bạn gái rồi. Là người đóng cặp với anh ấy trong Lễ Nữ Thần đó, em còn nhớ không? Đã muộn rồi. Xe buýt đã chạy mất rồi. Cô nhóc à, cứ thế nhé, về học cho giỏi vào. Sắp tới còn phải thi lên cấp ba đó."

Xương Sườn làm ra vẻ có chuyện gì gay go lắm, vừa giả vờ thương xót người ta vừa nói rõ tình hình, nhìn vẻ mặt nghệ thuật gia của hắn đúng là khiến người ta phải sướng điên lên. Cô bé đó nhìn tôi một cái rồi tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

"Haizz~ thế đấy. Chị đó đẹp quá chừng. Haizz~ muộn quá rồi."

Cô bé nước mắt lưng tròng thật đáng yêu quá, thật sự thấy hơi có lỗi với cô nhóc, hic hic.

"Chuyện gì thế này!! Mẹ ôi mẹ ôi!! Anh này sao mà dễ thương thế không biết!!"

Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng tôi đứng đó cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết trợn mắt líu lưỡi, một cô bé rất dễ thương đứng cạnh cô bé có tên là Chính Anh đã nói câu đó. Càng hoang đường hơn là cô bé ấy dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình để ôm lấy mặt tên Lý Vân Quân, hứng chí hết sức!

Lý Vân Quân như phát điên lên. -_-;

"Ê ê! Còn không mau buông tay ra!! Em còn nhỏ mà làm gì thế này!!"

"Sao thế này, mắc cỡ cũng dễ thương nữa chứ?"

"yixiiiiii! Này! Anh 18 tuổi đó."

"Úi chao~ vừa hay. Nghe nói kém hai tuổi có đặt đó cũng không nổ được."

Ồ~ sao câu này tôi chưa nghe qua bao giờ nhỉ. Tuy chẳng biết được cô bé đó rốt cuộc có động cơ n