
r/>Trí xụ mặt xuống, rõ ràng là anh nói mẹ mới biết được, mẹ nên nói là cảm ơn anh mới phải tại sao lại mắng anh.
Thấy mặt Trí nhăn lại, cô lè lưỡi trêu anh. Cái tội nói chuyện của cô với mẹ làm chi.Thấy bà Hoa nhìn mình cô thu lưỡi lại nói tiếp:
- Bọn con chia tay lâu rồi. Do tính cách không hợp, xong rồi con lên phòng đây.
- Bằng bất cứ giá nào, mai con phải dẫn bạn trai của con đến đây, nếu không mẹ sẽ đến trường cậu ta đấy.Trường THPT Y đúng không Trí?
- Dạ
Giờ đến lượt anh lè lưỡi trêu cô. Anh biết được bạn trai Tâm học trường đó cũng vì tình cờ anh kết bạn với nhiều người học trường đó trên facebook nên khi họ đăng ảnh lên anh biết được. Anh còn biết thằng nhóc đó có cả người anh em sinh đôi.
-Nhưng…nhưng
Tâm há hốc miệng ra, mọi chuyện bắt đầu nằm ngoài kế hoạch của cô. Cứ tưởng nói chia tay là xong. Ai ngờ mẹ cô còn đòi gặp mặt.Cô phải làm sao đây, có cô thì không thể có Ân, hai người này không thể xuất hiện cùng 1 lúc.Nhờ bà tiên, đúng rồi nhờ bà ấy thì mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ nhụ trở bàn tay.
Nhưng cả ngày hôm nay Tâm gọi đến rát cổ họng mà bà tiên chẳng xuất hiện. Do bà tiên bị ốm hay là khi hoàn thành xong điều ước của cô là bà không giúp cô nữa.
----------Chiều thứ hai----------
Sau khi đắn đo kĩ càng, chỉ còn một người có thể giúp cô, đó là Hoàng- người giống Ân như đúc.Thấy Tâm cứ nhìn mình mãi, Hoàng dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô. Hít 1 hơi lấy can đảm,cô nói nhỏ với Hoàng:
- Chả là em có 1 người bạn gái tên là Minh Tâm. Nhưng vì tính cách không hợp nên em và bạn ấy chia tay nhau. Khỗ nỗi mẹ bạn ấy lại muốn gặp mặt em, mà chiều nay em có việc không thể đến gặp mẹ bạn ấy được. Anh và em rất giống nhau nên em muốn,muốn..à ..ờ.
-Được, anh sẽ đi thay em.
Dễ vậy sao, không hề tỏ ra thái độ gì , không hỏi gì. Chút nữa cô quên, bà tiên đã lập trình vào não anh ấy rồi.
- Đây là địa chỉ nhà bạn ấy,tối đến anh hẵng tới nhé. Anh nhớ đến đó anh cứ tỏ ra không quen biết gì hết. Mặt càng lạnh càng tốt, khỏi cần chào hỏi ai cả. Nếu mẹ bạn ấy có hỏi gì thì anh trả lời qua loa là được. Ý chính là anh hãy tỏ ra không thích Tâm.Đừng ngại với bạn ấy, bạn ấy cũng chẳng thích em đâu.
Cô bảo Hoàng tới vào buổi tối cũng là vì: nếu anh đến sau giờ học này (buổi chiều) anh sẽ gặp cô mất, nếu anh đến vào buổi sáng thì cô sẽ không có ở nhà.Cô phải để cho mẹ biết rằng cô đã quen 1 người chẳng ra làm sao. Để cho mẹ thất vọng, rồi cấm cô có bạn trai luôn cũng được.
Khi nghe được tin này Hoàng rất vui.Trước kia cậu đã suy nghĩ rất nhiều làm sao để bày tỏ tình cảm của mình cho Tâm biết, mà bao nhiêu kế hoạch đặt ra đều đổ sông đổ biển cả. Anh cứ tưởng mình sẽ chẳng bao giờ làm cho Tâm thích mình trong hình dạng này được,nhưng cơ hội đã đến.
- Mẹ, lúc bạn ấy tới thì mẹ nhớ ở trong phòng nha. Khi nào con và bạn ấy nói chuyện xong mẹ hẵng ra. Mẹ nhớ không được…
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Lần này là lấn thứ năm rồi.
Bà Hoa chán nản nói, bà đâu phải là người thích nói nhiều. Tâm làm như là khi thấy cậu bé đó bà sẽ nói lung tung không bằng. Cô sợ bà làm cô xấu hổ trước mặt bạn trai cô đúng không nhỉ ???
Sau khi chứng kiến tận mắt mẹ mình đi vào trong phòng. Tâm chạy ra cổng ngó nghiêng xung quanh. Trí vẫn ngồi lì trong phòng khách không chịu đi chỗ khác, vì lí do là để chắc chắn cô sẽ không bày trò lừa bà Hoa và anh.
- A! cậu ấy tới rồi.
Thấy Hoàng đi từ ngõ vào , cô chạy nhanh vào nhà, ngồi lên ghế dặn dò Trí thêm 1 lần nữa:
- Anh nhớ không được xen vào cuộc nói chuyện của em, ngồi yên chỉ được nghe không được nói, trên mặt không được biểu hiện mọi loại xúc cảm. Tốt nhất là đừng chớp mắt.
- Két..két
Nghe được tiếng mở cổng, thấy được người bước vào. Hơi ngạc nhiên vì Hoàng đang cười rất rang rỡ, rất ấm áp tất cả đều dành cho cô. Thường ngày ngoài em trai cậu ta ra, Hoàng chẳng cười với ai khác. Vậy mà bây giờ, Hoàng đang cười với một người chưa từng gặp là cô. Thật kì lạ!!!
Mặc dù thấy Hoàng đang nói với Trí điều gì đó nhưng vì đầu óc mơ màng đang suy nghĩ lung tung nên Tâm không nghe họ nói gì hết.
- Này, Tâm . Nhìn gì mà ghê thế, thường ngày nhìn em rể anh vẫn chưa đủ hay sao mà bây giờ nhìn đến nỗi mắt muốn lồi thêm mấy centimet nữa vậy.
“Gì mà em rể, lại còn mắt lồi. Thiệt là, đã dặn là không được nói rồi mà”
Sau khi Trí nói, Hoàng quay đầu sang nhìn cô. Tâm cảm thấy mặt cô nóng lên thêm mấy độ, trước mặt Hoàng cô không thể làm điều gì mất mặt thêm nữa, nên việc chửi rủa Trí chỉ diễn ra trong suy nghĩ.
Nhưng mọi chuyện đối với Tâm không dừng lại ở đó. Tiếng cười khúc khích của bà Hoa nghe rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng, làm cô muốn đào hố rồi chui xuống đất cho đỡ xấu hổ.
- À! Ân cậu có điều gì muốn nói sao ?
Cô khơi gợi cho Hoàng, nói rằng chia tay với cô vì không hợp tính cách, để cho anh cô và mẹ cô nhận ra là cô không nói