
u sao mọi vật đều đẹp lạ thường trong mắt tôi
ngày hôm nay. Những cái cây tôi không biết tên ở ven đường mà mọi ngày tôi chẳng
bao giờ chịu chú ý đến, vậy mà hôm nay nó cũng mang một màu sắc khác, nhìn những
tầng lá cây đung đưa theo gió mà tôi cứ ngỡ là nó đang chúc tôi một ngày tốt
lành dù không hợp với cái bộ dạng uốn é.o đấy lắm. Dắt xe vào bên trong bãi gửi
xe của trường, chẳng hiểu sao đến cái sự vắng lặng ở đây mọi ngày làm tôi sợ đến
sởn gai ốc mà riêng hôm nay nó lại làm tôi cảm thấy thanh bình một cách kì lạ.
Hôm nay tôi làm sao vậy nhỉ?
- Cô đứng đó cười ngu ngốc cái gì vậy?
Tụt hết cả cảm xúc rồi.
- À chào cậu, ngày đẹp trời.
- Hôm nay trông cô có vẻ vui nhỉ?
- Ừ, hôm qua ngủ ngon.
- Vậy sao? Bữa trưa hôm nay cũng ngon nha.
Tối qua tôi ngủ ngon với bữa trưa hôm nay ngon thì liên quan
quái gì đến nhau? Sao chuyện này lại nhảy sang chuyện kia như vậy, nhưng thôi,
hôm nay tôi không có hứng thú bắt bẻ hắn.
- Châu, bạn ở đây à? Mình tìm bạn mãi.
Là Mỹ Dương, hình như cô bạn này mỗi khi nhìn thấy tôi thì lại
nói câu đấy thì phải.
- Chào cậu, Mỹ Dương, ngày đẹp trời.
- A Phong, bạn cũng ở đây à?
Tôi biết là cô bạn này chẳng phải tới tìm tôi đâu, là tới
tìm cái con người đang đứng cạnh tôi kia, khổ, có phải thiếu lúc tìm được hắn đâu
mà cứ thấy mặt tôi với hắn là lại chạy đến và nói “Châu, bạn ở đây à? Mình tìm
bạn mãi”.
- Sao cô lại ở đây?
- Mình… mình đến tìm Châu mà, ơ Châu, bạn đi cái gì đến trường
vậy, đấy là cái thứ gì vậy?
- Đây là cái xe đạp điện.
Đúng là tiểu thư nhà giàu, đến cái xe đạp điện cũng không biết,
chẳng nhẽ cô ta tưởng đây là cái xe bò sao.
- Vậy sao? Cậu không có người đưa đón đến trường sao?
- Tôi không phải tiểu thư nhà giàu.
- Vậy tại sao chui vào đây học làm gì?
Này cái cô kia, tôi nhịn cô đủ rồi đấy nhé, nhà nghèo thì
không được phép vào đây học sao? Cái lí lẽ đào ở đâu ra vậy? Tại sao tôi chui
vào đây học á, vì mai sau tôi muốn giàu hơn mấy người đấy, bởi vì tôi biết tài
sản của bố mẹ các cậu mai sau mà rơi vào tay các cậu thì chỉ có cách bốc hơi
như chưa từng tồn tại thôi nhá, ăn nói gì mà khó nghe ghê vậy?
- Cái cô kia, đủ rồi đấy, cô ta không được phép vào đây học
sao mà cô lại nói như thế?
- Kìa Phong, mình chỉ nói đùa thôi mà, sao bạn nổi giận vậy?
Bỏ mặc hai người đó, một người thì ra sức mà “Phong Phong
Phong” và người còn lại thì đang cố thoát khỏi cái người kia. Ngày hôm nay vừa
nãy trong mắt tôi nó đẹp đẽ bao nhiêu thì bây giờ nó lại tồi tệ bấy nhiêu. Bây
giờ thì tôi phải khẳng định chắc với bản thân một điều rằng: tôi không hề ưa cô
bạn kia, cái cô bạn tên Mỹ Dương đó!
Buổi trưa hôm nay, trước mặt tôi không phải là một hộp cơm
mà có đến hai hộp, một hộp màu hồng nữ tính của tên Phong thì không nói, còn
thêm một màu ghi của cậu bạn tên Quân, hai người này muốn làm cho tôi bội thực
đúng không? Tôi chỉ có một cái dạ dày thôi đấy, làm ơn nhớ hộ đi. Nhưng nào có
kịp cho tôi phản kháng hay là giáo huấn câu nào đâu. Hai cái người này vù một
cái kéo tôi xuống nhà ăn và giờ đây tôi đã yên vị ở một bàn ăn trong góc phòng,
tôi thậm chí còn không nhớ rõ mình đã bị lôi đến đây như thế nào nữa vì mọi việc
diễn ra quá nhanh. Nhưng hai người làm ơn, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó được
không? Cái bốn ánh mắt tràn đầy sự mong chờ và hi vọng chĩa thẳng vào tôi làm
tôi sởn gai ốc, trong tình trạng này thì nuốt ngụm nước bọt còn khó, nói gì đến
nuốt một miếng cơm.
- Châu, bạn ở đây à…
- Bạn tìm mình mãi đúng không? Được rồi, Phong cũng ở đây, nếu
muốn thì cậu có thể ngồi xuống đây ăn cùng.
- Thật vậy sao?
- Ừ, ngồi đi.
Phải nói là cái bài của cô bạn này tôi đã thuộc làu làu đến
nhắm mắt cũng nói được, sao lúc nào cũng phải giả nai như vậy nhỉ? Cứ sống đúng
bản chất như tôi đây có phải hơn không?
- Kìa, Châu sao bạn lại ăn cơm hộp, đồ ăn của trường rất là
ngon mà, làm cơm hộp mất thời gian lắm, mà lại đến hai hộp…
- Hai người họ làm, mình không làm.
- Ồ, vậy sao? Quân, Phong, hai bạn thật giỏi quá, còn biết nấu
nướng nữa, quả thật là hoàn hảo, ngày mai hai bạn cũng làm cho mình có được
không?
Nếu muốn thì cô có thể trèo vào nhà bọn họ mà trộm một hộp
cơm, chứ yêu cầu thế này bọn con gái trường này nó không tha đâu.
- Tôi việc quái gì phải làm cho cô? Nấu cho cô thì tôi được
cái quái gì?
Đúng là tên phũ phàng, đầu cần thiết phải nói vậy chứ, nhưng
tôi lại cảm thấy vui vui, như thế này là sao?
- Xin lỗi bạn nhé, mình chỉ có thể làm một hộp thôi.
Cả cái con người hiền lành kia nữa sao? Đúng là con người ai
cũng có mặt tối trong lòng mà. Nhưng cũng tội nghiệp cô bạn này, bị một người từ
chối thì còn đỡ, đây lại cả hai người, bây giờ khuôn mặt xinh đẹp đó trông buồn
bã hết sức.
- À Châu, làm sao mà bạn ăn hết hai hộp được, cho mình một hộp
đi!