
thêm xui nữa,
cuộc đời tôi đúng là...
- Hôm nay tôi không có hứng cãi nhau hay làm trò với cô đâu.
Cô có đứng đấy qua đên thì cũng không có hết mưa đâu, nhà tôi ngay gần đây
thôi, tôi tốt bụng cho cô trú tạm đấy!
Tôi có điên mới không đồng ý, dù là tôi với thằng nhóc này
có thù có oán, nhưng bây giờ tôi mà không chấp nhận lòng tốt của nó thì chỉ nó
nước nằm giường dưỡng bệnh. Hai đứa tôi che ô ra chỗ tôi để xe rồi dắt về nhà
nó. Thằng nhóc này cũng thuộc loại công tử giàu có, cái hôm làm culi khuân đồ
cho nó tôi cũng biết rồi. Nhưng tôi không ngờ là cái nhà nó lại to tới cỡ này,
nhìn kiểu giống như mấy lâu đài Châu Âu cổ vậy. Tôi vừa đi lẽo đẽo theo sau
lưng thằng nhóc vừa không ngừng ngó đông ngó tây đánh giá cái nhà. Tôi mà ở một
chỗ như thế này có khi lạc cả ngày không tìm được lối ra mất.
- Cô thôi ngó nghiêng đi được rồi đấy, người cô ướt nhỏ nước
làm tôi cũng ướt lây đây này.
Thằng nhóc bực ném phăng cái ô đi rồi chui tọt vào nhà, để lại
mỗi câu “đi tắm đi” tôi đâu có biết phòng tắm ở đâu đâu chứ? Tôi cũng làm gì có
quần áo mà thay? Đứng như một con thộn ở giữa nhà, cuối cùng thì cũng có một
bác đi ra và chỉ cho tôi phòng tắm, và đưa thêm một cái áo choàng tắm, trên đời
này hóa ra vẫn còn người tốt nha. Tôi ngâm mình vào trong bồn tắm để cho làn nước
ấm bao vây cái lạnh đang ngự trị ở trên da. Thật thoải mái, khi nào mua lại
nhà, tôi sẽ xây thêm một cái bồn tắm thật hoành tráng. Đang đắm chìm trong sự
thoải mái thì từ ngoài cửa có một tiếng động không hề nhỏ truyền đến tai tôi.
- Cô ngủ trong đấy rồi à? Tắm gì mà đến một tiếng chứ?
Chính xác là cái thằng nhóc láo toét đó đang đập ầm ầm vào cửa
và không ngừng gào thét. Bước ra khỏi bồn tắm, tôi khác cái áo choàng vào rồi mở
cửa bước ra, nhìn thằng nhóc đang tức giận bằng con mặt trêu ngươi.
- Có luật là không được ngủ trong phòng tắm sao?
Vừa hỏi nó bằng cái giọng bất cần đời, tôi vừa nhướng nhướng
mày lên ra vẻ thách thức.
- Đây là nhà tôi!
Thằng bé càng tức giận hơn, khua tay múa chân ra vẻ chủ nhà,
mặc dù nó là chủ nhà thật.
- Nhìn mặt tôi xem là tôi có quan tâm không. Ồ, rõ ràng là
không.
Nói xong thì tôi thản nhiên đi qua thằng bé, vừa đi vừa lau
lau mái tóc, bộ dạng “ăn cháo đá bát” đến không thể nhầm lẫn. Dù là cố ý diễn
trò nhưng tôi vẫn đang sởn gai ốc trước ánh nhìn của tất cả người làm trong
nhà, thôi, đã mặt dày rồi thì dày thêm chút nữa cũng không sao.
- Hừ, cô biến lên phòng đi!
- Phòng nào?
- Phòng tôi đó.
- Sao tôi lại phải ở phòng cậu?
- Cô nghĩ tôi tốt bụng đến nỗi đi dọn phòng cho khách?
- Nhà cậu có người làm mà.
- Nhưng tôi không thích, rồi sao? Đi lên, nhanh!
Hừ, cái giọng ra lệnh đấy là sao chứ? Tôi biết đây là nhà của
cậu ta nhưng tôi là khách, phải tôn trọng tý chứ. Nhưng dù trong đầu tôi đã chà
đạp đến tận xương tủy cậu ta nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đi lên trên tầng, và lên
đến nơi thì tôi mới nhớ ra rằng tôi chẳng biết phòng cậu ta là cái phòng nào cả.
Căn nhà một người ở thì cần gì xây lắm phòng như vậy chứ? Mà dù có dở chứng xây
lắm phòng đi chăng nữa thì tại sao lại không xây mỗi phòng một kiểu cửa khác
nhau nhỉ? Không thì dán tên lên cửa phòng cũng được đấy. Nhưng vì lười chạy xuống
nên tôi vô tư ngồi luôn ở cầu thang chờ cậu ta lên. Và không uổng công mong đợi
của tôi, khoảng mấy phút sau, cái dáng to to, đẹp đẹp của cậu ta đã xuất hiện ở
ngay trước mặt tôi đây.
- Cô ngồi đấy làm gì?
- Chờ chủ nhà, tôi không có biết phòng nào là phòng cậu.
- Theo tôi.
Noi rồi cái tên nhóc đó đút hai tay vào túi quần, ưỡn ngực
cong mông dẫn đường, hóa ra cái phòng nó chẳng ở đâu xa mà ở ngay đằng sau lưng
tôi. Vừa bước vào bên trong, tôi cứ như là bị cuốn vào một thế giới âm nhạc vậy.
Piano để ở kia, guitar để ở đây, trống để ở đó, và một loạt những thứ tôi không
biết gọi nó là gì nữa. Nhưng may là phòng rộng nên không gian có vẻ vẫn rất thoải
mái. Trừ một việc là... hiện giờ tôi còn không thể thấy được cái sàn nhà và cái
giường nó ở đâu nữa. Có lẽ là những thứ đó được che lấp bởi tất, quần áo, dây dợ
hay gì gì đó chăng? Đúng rồi đấy! Từ khi cha sinh mẹ để tới giờ, tôi chưa từng
thấy một cái phòng nào nó... kinh dị như thế này. Và cái thằng nhóc lúc nãy còn
uốn người thành hình chữ S thì giờ đây đang đứng như trời trồng, mặt cúi gằm xuống
đất và tay thì đang gãi đến muốn tróc da đầu.
- Đây là phòng cho người ở sao?
- Có hơi bừa bộn một chút thôi mà.
Một chút sao? Cái chuồng heo còn sạch hơn cái này nữa, tôi
đang dẫm lên cái quần của cậu ta đấy. Với kinh nghiệm lười hiếm có của tôi, tôi
biết cách làm thế nào để cái này biến mất thật nhanh chóng.
- Ok, tấp hết tất cả những thứ này vào góc phòng đi!
Và sau ý tưởng cao siêu của tôi, bốn cách tay nhanh chóng
vào việc, và khoảng 5 phút sau, tôi đã có thể tìm thấy sàn nhà và cái giường,
thành công ngoài mong đợi, tôi còn tìm thấy một cái ghế