Old school Swatch Watches
Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326602

Bình chọn: 10.00/10/660 lượt.

sao?

-Hả?

…………………

Key đến. Tôi nhìn cậu. Key trong lòng tôi dù bằng tuổi và hơn tháng tôi, thậm
chí còn cao hơn tôi cả cái đầu nhưng cậu luôn là đứa trẻ trong lòng tôi. Mãi như
thế.

-Linda muốn đi đâu thế? Cái chân đỡ đau chưa?_Chính cậu, chính cậu luôn là
người gọi cái tên Linda này, chính cậu luôn là người tôn thờ sức mạnh của THiên
thần. Mãi như vậy.

-Không sao đâu!

-Nhưng mà…

Đừng bao giờ nghĩ tôi yếu đuối, xin mọi người đấy. Dù có chết tôi cũng không
bao giờ muốn người khác nghĩ tôi yếu đuối đặc biệt là bọn họ.

Đang đi thì tôi bỗng dưng hỏi.

-Key có sợ chết không?

Câu hỏi ngu xuẩn của tôi. Biết chắc chắn câu trả lời nhưng tôi vẫn cứ hỏi.
Key nhìn qua gương thái độ của tôi. Tăng tốc độ xe và dứt khoát.

-Không sợ.

-Ừ, vậy thì……đâm vào chiếc xe phía trước đi.

-Hả? Nhưng mà..

-Đừng sợ, Linda không có sao đâu.

Tôi biết cái nhưng mà của cậu, nhưng mà Linda có sao không. Chắc chắn.

Cả
2 người con trai đó, tôi không muốn mất bất cứ ai cả. Không mất được đâu. Cười
nhếch môi, hình như lâu lắm rồi tôi không có cười kiểu này.

-Key hiểu rồi, kia là xe của Vũ mà.

-ừ.

-Giữ chắc dây an toàn nhé!

Làm phá hoại cái cuộc đính hôn này bằng vụ tai nạ. Không ác quá chứ. Hừ, mặc
kệ, như vậy mới là tôi, là LINDA, là TRỊNH TUYẾT V. Dám nghĩ, dám làm.

Cái ý nghĩ muốn chết sẽ không còn nữa đâu, Giờ tôi phải sống, sống vì tôi và
gia đình như lời Việt Anh nói. ĐÚng vậy. Giành lại hạnh phúc đó. Cái chân đang
đau có lẽ sẽ là bài học của tôi…Không nên chơi chội nhảy từ tầng 3 xuống =))

………

“Trên tuyến đường 32. Một vụ tai nạn đã xảy ra. Người bị thương là Uy Vũ,
thiếu gia của tập đoàn JK. Nhưng lạ thay. Sauk hi 2 chiếc xe thể thao va chạm
vào nhau thì không thấy Uy Vũ đâu. Cơ quan cảnh sát đang điều tra làm rõ sự
việc. Rất có thể đây là 1 vụ bắt cóc tống tiền…”

-Báo đài đang nói cái qoái gì vậy Key?

-Dạ, cũng không rõ ạ. Mấy tờ báo lá cải này không đáng tin. Người mất làm sao
được chứ. Hay là có chuyện gì xảy ra?

Key nhún vai. Tôi cũng cười, lại sắp có chuyện hay xảy ra nữa rồi :v

Chưa
nghỉ được bao lâu thì tôi nhìn ra bên ngoài cửa oto thấy 1 chiếc xe thể thao đỏ
rực đang chạy song song với xe của mình. Và nghe rõ từng câu từ chiếc xe đỏ
kia.

-Hi, honey! ♥

Khẽ cười nhưng không mở cửa xe. Còn ai ngoài Vũ nữa…

Đến được sân bay cũng đã mất 15’. Có lẽ việc phải cắt đuôi Vũ cũng là gánh
nặng cho Key, khổ thân nó.

Ngại quá, thực sự ngại. chưa bao giờ ngại như vậy. Đứng trước chỗ đông người
mà mình lại phải chống lạng thế này @@. Cái xương bị rạn. Tao ghét mày
>”<.

Đi loanh quanh 1 vòng nhưng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng của Tuấn đâu. Hơi
nản. Lần đầu tiên phải ngượng như vậy vì một thằng con trai.

“Người có tên Bá
Tuấn đứng im cho Trịnh Tuyết Vy xem mặt! Nhanh. ĐÓ là mệnh lệnh”

Lết cái thân lên phòng truyền thanh của sân bay để hét như thế mà vẫn chẳng
thấy ai. Hay là cậu không muốn gặp tôi?

Chỉ 5 phút nữa thôi chuyến bay sẽ cất cánh. Có lẽ tối ẽ không được gặp cậu
nữa. Có lẽ vậy L. Buông thong tay kia tôi bước ra ngoài phía đường cao
tốc.

Có lẽ giờ này Key đang rượt ở đâu đó với Vũ, hoặc là đã bị Vũ sử ngon từ
nãy rồi.

Chút hụt hẫng vì không làm được điều mình muốn, tôi ngồi xuống đất.
Chẳng ngại gì nữa.

Có lẽ, tôi đã mất cậu từ đây…

-Cậu đến đây làm gì?

Tôi giật mình vì tiếng nói vang từ phía sau lưng. Ngonahr lại.

Cùng lúc đó
thì 1 chiếc xe thể thao đỏ rực chạy lại phía tôi.

-Honey!

Vũ và Tuấn, cả 2 người lừ lừ xuất hiện trước mặt tôi. Đúng là có chút hạnh
phúc và ngỡ ngàng. Chỉ khi nào ở cạnh 2 người thì mới có cái cảm xúc đấy J

-Hai người…

Chưa nói hết thì tôi đã bị Vũ chặn họng.

-Thằng kia, mày lại dụ dỗ gì bạn gái tao đấy?

Đáp lại sự nóng nẩy của Vũ là sự bình thản và lạnh lùng vốn có của Tuấn. Hai
người đúng là nước với nửa. Không hiểu tại sao lại có thể chơi thân với nhau. À
mà không nước gặp nữa sẽ rất ấm…sẽ làm cho người ta rất thoải mái J

-Biến đi!

-Thằng cờ hó, nói gì đấy? Muốn chết phải không?

-Ừ.

-Mày! …này thì ừ này!

2 người xông vào đánh nhau ngay giữa cái con đường cao tốc này.

BÍP…BÍP…BÍP,…tiếng xe tải từ phía sau.

-KHÔNG!!!

Tôi hét lên và ghét chính bản thân mình vì không thể lao ra giữa đường với họ
được.

____________________________________________

-Tiêm cho cô bé thuốc an thần. Mau lên!

Nó nghe loáng thoáng tiếng của bác
sĩ nhưng rất mơ hồ.

Một giờ sau thì nó tỉnh. Giọt nước từ khoé mắt chảy ta. Chỉ 1 giọt thôi.
Khuôn mặt bàng hoàng đến trắng bệch.

_Vũ đâu? Tuấn đâu rồi?

-Con sao vậy?

-Hai người đó đâu?? Tìm cho con, hai người đó đâu rồi?

Nó hét lên, mặt phờ phệ