Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326124

Bình chọn: 10.00/10/612 lượt.

i môn”…một thời thân thiết
của hai người. Vũ quay lưng đi. Cậu đạp mạnh cánh cửa phòng bệnh rồi
bước ra ngoài. Cậu không thích nghi được với cái không khí đó, không
thích nghi được với cái cách gọi đó và không thích nghi được với cả cái
ánh mắt Tuấn đang nhìn cậu.

-Thằng đó điên hả chúng mày? Sao mặt nó như đeo cả tấn sắt thế? _Tuấn

-Mày nghỉ ngơi đi, mới tỉnh đừng nói nhiều như vậy. Chúng ta ra ngoài thôi.

Thành ra hiệu cho mọi người ra ngoài, kể cả nó. Dường như có chuyện
gì đang xảy ra. Tuấn rất khác. Cậu đang khiến cho mọi người khó chịu và
bỡ ngỡ.

Tại phòng bác sĩ

-Cái gì? Mất trí nhớ? Tại sao mất trí nhớ? Nếu mất thì mất tất chứ
sao quên có 1 người? Lại còn quên cả 1 vài chuyện xảy ra nữa chứ.

-Xin mọi người bình tĩnh. Có lẽ cú va chạm đó khiến bệnh nhân bị tổn
thương ở vùng não trái. Có thể mất hoặc quên đi tạm thời những kí ức
trong quá khứ. Là những kí ức mà bệnh nhân không muốn có nhất. Hiện
tượng này cũng khá thường xuyên xảy ra nên mọi người cũng không cần quá
lo lắng. Nó không làm hai gì đến sức khỏe mà chỉ làm những mảng kí ức
kia bị tách dời khỏi quá khứ của bệnh nhân…

-Oa, như phim *mắt Thành sáng rực như đèn pha oto*

Đôi mắt của Trường bỗng nhiên trùng xuống. Trong đầu cậu nghĩ gì mọi
người không thể biết được. Cái khuôn mặt không cảm xúc được rèn rũa từ
bé phát huy tác dụng vượt bậc. Khi mọi người đã đi ra ngoài thì cậu hỏi
bác sĩ.

-Vậy phải làm như thế nào? Phải uống thuốc gì và châm cứu ra sao thì bệnh nhân…..KHÔNG NHỚ LẠI!?

-Hả?

Trước phòng bệnh.

-Cậu đang làm gì đó? _Trường

-À, định vào thăm cậu ta, tên khốn, sao có thể quên tôi cơ chứ _nó

-Cậu định vào và làm cho cậu ta nhớ lại sao? *vẻ mặt thanh niên nghiêm túc*

-Tất nhiên rồi. Phải nhớ lại tôi chứ. Chính cậu ta đã bảo là muốn
chơi trò chơi này mà. Tên bất trị. Hừ * vẻ mặt quyết tâm và hùng hổ tức
giận*

-Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Muốn làm cho cậu ta nhớ lại sao?
Cậu bị điên à? Cậu sống quá ích kỉ rồi đấy. Tôi biết tình cảm không thể
gượng ép nhưng nếu quên được thì hãy quên đi. Cậu muốn cậu ta đau khổ vì mình như thế đến bao giờ nữa? Trò chơi này được cậu ta bắt đầu nhưng
nguyên nhân cũng vì cậu! Cậu thật là buồn cười khi cứ đứng giữa cả hai
thằng con trai mà lằng nhằng như vậy. Đúng là cáo già.

-Cậu…*tức giận* cậu là cái gì mà dạy đời tôi?

“Tôi vào đây không phải vì muốn Tuấn nhớ tôi, không phải vì tham lam
giữa 2 thằng con trai. Đến lần cuối để tôi nói lời tạm biệt với người
bạn này mà cậu cũng muốn cản trở sao? Tôi chỉ đến để hỏi thăm, chỉ đến
để chào và đến để xác nhận mối quan hệ giữa TUấn và Vũ. Vì, với tôi,
điều này rất quan trọng. Vì nó tôi đã làm và sống như vậy. Sao cậu không chịu hiểu cho tôi?”

-Đi đi. Cậu đừng bao giờ có ý định làm cậu ta đau thêm nữa. Biến khỏi cuộc đời của cậu ta đi.

Trường nghiến răng. Đối với cậu Tuấn là bạn, là anh em và cũng là ân
nhân. Biết mình quá đáng nhưng cậu vẫn làm. Làm vì người anh em của
mình.

-Tốt nhất, cậu nên đi khỏi cuộc sống của cậu ta đi…

-Đủ .rồi .đấy!

Tiếng bước chân nhè nhẹ. Mũi đôi giày Saint Laurent dừng lại trước
mặt Trường. Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy tính đe dọa. Cách ngắt nhịp
trong câu nói của cậu mang tính mất bình tĩnh. Cái vẻ lạnh lùng đến đáng sợ của cậu khiến người đối diện phải im lặng lắng nghe. Ít nhất là
trong lúc này. Mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang tức giận.Đôi môi
mỏng kia khẽ rung lên một hồi. Vũ kéo tay nó đi.

-Bỏ ra đi.

-Cậu ta nghĩ mình đang làm cái gì đó chứ, thật là nực cười

-Nhưng cậu bỏ tay tôi ra đi.

-CẬU CÒN MUỐN CHẠY LẠI BÊN TÊN ĐÓ NỮA HẢ?

-Không nhưng cậu xiết mạnh quá…tay tôi đau.

-Xin lỗi _Vũ buông tay ra, mặt cậu đỏ ửng lên, nóng ran. Cậu không
bao giờ ngờ rằng mình lại có những cái biểu hiện như thế này. Cậu còn
nhớ lúc bắt đầu thích nó. Cậu đã đến viện vì nghĩ mình bị bệnh tim. Trẻ
con nhưng thật dễ thương. Trái tim dường như đang rỉ máu. Nhưng nó lại
được đập trở lại, đập mạnh hơn. Một trái tim khỏe hơn, có lẽ tất cả là
vì nó. Vì cái tình yêu cậu dành cho nó là thật lòng.

-Ở bên tôi mãi nhé

Cái ôm ấm áp khiến buổi chiều buồn như thế này bỗng sáng rực lên,
sáng lên cái màu hồng của tình yêu. Và cái màu xanh lá đẹp đẽ của tình
bạn…hình như đang len lỏi đâu đó.

Trường vẫn đứng chôn chân ở phòng bệnh. Dường như cậu chưa muốn chấp
nhận cái kết cục này. Rằng…mọi thứ sẽ trở lại từ đầu chăng? Như lúc nó
chưa hề tồn tại!?

-Chấp nhận và sống với nó đi. Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tuấn lững thững đi ra. Nhìn khuôn mặt cậu không còn đau đớn như trước nữa. Dường như cái nút thắt của câu chuyện
đã được tháo gỡ. Cậu đã hiểu người đó hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc
của cậu. Từ trước đến nay không phải cậu không hiểu mà cậu đang cố phủ
nhận nó để rồi đi đến cùng như vậy.

-Cậu…cậu không hề…mất t