
dã cùng nhau tán gẫu hả?”
Nam nữ
số 1 nói quá phấn khích , Bạch Thuần Khiết ngồi ở 1 bên nhìn choáng váng , bỗng
chốc cảm giác trở lại hồi học đại học có tranh luận như này . Khi đó , cô ấy
mới 20 tuổi , thấy thời gian trôi nhanh quá , cô quan tâm liếc mắt nhìn Cố Trữ
trước màn hình vi tính , không biết tình hình bây giờ người bạn trên mạng kia
thế nào . Chỉ có điều bạn trên mạng không phát hiện là , ngay lúc đó 1 người
bùng nổ .
Nam số
1 nhịn không được , giống như bị kích động : “ Cô có biết vì sao chúng ta lại
chia tay không , là vì cô quá hiện thực ! Hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì
!”
“ Đúng
, tôi không hiểu tình yêu , nhưng tôi biết tình yêu được hình thành từ vật chất
!” Nữ số 1 mặt không đỏ chút nào , ngược lại bắt đầu bốc lên tia sắc bén .
“ Cho
tới bây giờ cô cũng không thay đổi , tôi quá thất vọng rồi !”
Tôi
tuyệt đối không thất vọng ! Đời người sinh ra cần mang theo tình cảm mãnh liệt
! Bạch Thuần Khiết nhìn hai người bọn họ , chẳng có điểm gì giống là hai vợ
chồng .
Hai
người vẫn giằng co như trước , nữ số 2 với hai vị khách nam còn lại thấy Cố Trữ
không mở miệng , liền tự động tiếp tục đề tài này , đem người nghe 1 lần nữa
chú ý đến đề tài nhà ở .
Nữ số 2
lớn giọng cười ngốc : “ Thật ra bạn trên mạng cũng đừng buồn , vì 1 căn nhà để
vào lễ đường không đáng bạn hao tổn tinh thần , thế giới lớn như vậy , sẽ có
nhiều phụ nữ không coi trọng nhà ở , tiền bạc .”
“ Đúng
vậy , tôi thấy nhiều nữ đồng nghiệp của tôi , không đủ tiền mua nhà , chỉ thuê
nhà để ở , cái quan trọng là xem ở cùng với ai.”
Thế cơ
, Bạch Thuần Khiết hướng về phía hai người nam khách quý bĩu môi , nếu nữ đồng
nghiệp tốt như vậy , vì sao hai người các anh không lấy về nhà? Nói dối cũng
chưa có sức thuyết phục đâu . Cố Trữ nhìn : “ Tiểu Bạch có muốn nói gì không?”
“ Tôi?”
Bạch Thuần Khiết ngơ ngác chớp mắt : “ Tôi muốn chúc bạn trên mạng , hi vọng
anh kiếm thật nhiều tiền mua 1 căn nhà , mặt hướng biển rộng , xuân về hoa nở ,
không phải trả tiền phòng .”
“
Cảm ơn lời chúc phúc tốt đẹp của cô , hi vọng người bạn trên mạng nghe được câu
này . Chúng ta tiếp tục phát âm nhạc, đừng mở kênh khác , phần sau chương trình
hay hơn nhiều.”
Vẫn còn
sao? Tin tức đều phát hết , còn có thể loại nào nữa? Chẳng lẽ , nữ số 2 cùng
hai nam khách quý tồn tại quan hệ 3P ? Bạch Thuần Khiết cười trộm , cô không
thất vọng với tên mình !
Có câu
‘ lời lẽ chí lý’ gọi là ấy nhỉ ? Ngay từ đầu xem người khác diễn , mong chờ
chương trình này mau chấm dứt , Bạch Thuần Khiết sốt sắng …
Cố Trữ
trở mình với lấy tạp chí , 1 đống tài liệu quan trọng được bày ra trước mắt ,
điều quan trọng nhất là tài liệu mặt trên giống chuyện xưa của cô .
Kì nghỉ
hồi trung học , hai người quen nhau , trở thành hàng xóm đối diện , nội dung vở
kịch đúng như vậy , còn hẹn nhau thi cùng trường , “anh ta” lại nuốt lời , bay
đi ra nước ngoài !
Chương
trình kết thúc , Cố Trữ hướng người nghe giới thiệu tiết mục thời gian và
phương thức tham dự , sau khi tháo ống nghe điện thoại xuống , anh phát hiện có
người chăm chú chuyện khác : “ Nhìn cái gì?”
“ Không
có.” Bạch Thuần Khiết nhanh chóng đem tạp chí kia che tài liệu quan trọng lại .
“Không còn sớm , ngày mai tôi phải đi làm , tôi về trước đây.”
“
Không cần đi nhờ xe.”
“
Cố Trữ , có người muốn tìm cậu.” Vừa vặn ngoài cửa có người gọi anh .
“ Xem
ra có cần , tôi cũng không giúp được .” Cố Trữ nói 1 câu : “ Vậy đón xe đi , dù
sao lộ phí radio trả.”
“Ừh.”
Nhìn theo Cố Trữ rời đi , Bạch Thuần Khiết giống như tên trộm nhét tài liệu
quan trọng vào trong túi rời khỏi phòng ghi âm . Buổi tối này , cô nhất định
phải lăn qua lăn lại xem mới được.
“ Đại
Bát !”
“ Bà cô
già , làm tớ sợ muốn chết , gọi điện thoại trễ như vậy còn lớn tiếng nữa …”
“ Tớ
hỏi cậu …” Trong tay nắm chặt di động , Bạch Thuần Khiết hỏi dò chuyện hồi
trước : “ Kì 2 học cấp 3 , trước khi Lục Cảnh Hàng biến mất , các cậu cùng anh
ta đánh nhau 1 trận à?”
Điện
thoại đầu dây kia không hề lên tiếng , trầm mặc như vậy đã khẳng định đó là sự
thật .
“ Được
, người khác gạt tớ , cậu cũng gạt tớ ! Thằng đểu !” Vứt bỏ di động , không
biết vì sao hai tròng mắt cô ngấn nước , mặc dù chua xót bị pha loãng , nhưng
ánh mắt Bạch Thuần Khiết vẫn là bị chua xót đến nỗi đỏ.
Đạt Bát
gọi điện lại , cô trực tiếp tắt máy . Trong lòng rối loạn , nếu chuyện trước
kia với câu chuyện viết trong bản thảo giống nhau … vậy là …. Theo bản thảo viết
… anh ta thích cô …. Là thật . Trong đầu hiện lên 1 mảnh trí nhớ ố vàng , Bạch
Thuần Khiết rốt cuộc cũng giải thích được vì sao lại liên tục không được tự
nhiên.
“ A …”
Tiểu Tiện Viên bị tiếng lọc cọc đánh thức , nó lắc mông tới gần bên cửa sổ ,
vươn hai chân trước bám vào mép giường , hai mắt tròn bi nhìn chằm chằm cô ,
nếu để ý thì thấy nó đang hỏi cô bị trúng gió à , cả buổi tối không ngủ được
còn quấy rối người