
Lục Cảnh Hàng theo 1 chồng tài
liệu trong cặp hồ sơ lấy ra tìm bản hợp đồng với công ty hợp tác , thấy Thuần
Khiết đang ngẩn người mải nhìn màn hình trồng rau , nói : “ Bản hợp đồng này ,
cô đưa cho công ty đối tác đi .”
“ Hả?”
Bàng quang , cô giương miệng ngây ngô nhìn Lục Cảnh Hàng , hi vọng anh nói lại
lần nữa .
Bất đắc
dĩ : “ Bản hợp đồng này , cô mau chóng đưa cho công ty đối phương .”
Đứng
dậy tiếp nhận tài liệu , Bạch Thuần Khiết gật đầu : “ Vâng , Lục tổng còn dặn
dò gì không?”
Nhíu
mày : “ Thời gian đi làm lại còn chơi linh tinh , cô có thể đến quán cơm Tây
làm công.”
“ …
Vâng .”
**
“ Làm
cái gì cơ?” Từ công ty đối tác đi ra , Bạch Thuần Khiết đứng tại cổng cửa trợn
tròn mắt , lúc cô đi ra khỏi công tu là thời tiết có thay đổi , âm u , nhưng
không nghĩ đám mây kéo mưa nhanh đến thế , thật sự là so với kỹ thuật diễn của
ngôi sao điện ảnh còn lợi hại hơn .
Đưa tay
lấy di động , cô định gọi cho Lục Cảnh Hàng , gọi anh ta tới đón mình , nhưng
nghĩ đến buổi chiều xảy ra chuyện , còn có lời ba Bạch nói , quên đi , gọi xe
về là được. Cũng vừa lúc , sờ túi tiền , 1 xu dính túi cũng không có . Không
ngờ trời định cho cô gặp mưa , Bạch Thuần Khiết không đắc tội ai , muốn mưa là
gặp mưa , bây giờ cô cần tình huống thế này , để làm thanh tỉnh 1 chút vậy !
Muốn
mượn nước mưa làm cho bản thân tỉnh táo lại , nhưng sau khi buổi tối về nhà ,
Bạch Thuần Khiết cảm thấy không ổn , đầu choáng váng , mặt nóng .
Qua bữa
cơm chiều , Lục Cảnh Hàng chuẩn bị tắm rửa , nhắc nhở Bạch Thuần Khiết : “
Không về nhà à?”
“ Hì ,
tôi muốn xem tivi 1 lát.” Nói xong , cô chìa tay bấm điều khiển , 1 lát sau ,
tivi mở chương trình hoạt hình ‘ Tom và Jerry. Đột nhiên không biết nghĩ đến
cái gì mà cô khách sáo : “ Làm phiền anh rồi , cảm ơn.”
“
..” Câu cảm ơn xa lạ , Lục Cảnh Hàng không nói gì nữa , đem quần áo đi vào
phòng tắm .
Tiếng
mưa hoà cùng tiếng xả nước trong phòng tắm , có người đang ngồi trên ghế sopha
dần dần thiếp đi …….
Lục
Cảnh Hàng mặc áo ngủ trở lại phòng khách lần nữa , Bạch Thuần Khiết đã giống
con mèo nhỏ đang ngủ trên ghế sôpha , Tiếng thở đều đều , nhưng khuôn mặt đỏ lạ
thường . Lúc vừa nãy ăn cơm , phát hiện sắc mặt cô không tốt lắm . Lấy tay sờ
trán , nóng quá , cả người cũng nóng bừng lên .
“ Sao
thế?” Mờ mịt .
Đưa
lưng về phía Bạch Thuần Khiết , khom người tìm thuốc trong ngăn tỷ , Lục Cảnh
Hàng bình tĩnh nói : “ Tối nay ngủ nhà tôi.”
Người ở
ghế sôpha mệt mỏi : “ Khôg cần đâu.”
“
Cô sợ tôi ăn cô à?”
“ Chỉ
sợ không hợp khẩu vị.”
Ho nhẹ
1 tiếng , Lục Cảnh Hàng bưng cốc nước và thuốc đến trước mặt cô : “ Bên cạnh
người bệnh phải có người chăm sóc tốt . Tối hôm nay cứ ngủ giường tôi , tôi ngủ
trên sôpha.”
Uống
thuốc xong , Bạch Thuần Khiết cũng không cự tuyệt.
Có
người N năm cũng chưa 1 lần sinh bệnh , nếu sinh bệnh sẽ khó chưã hơn so với
người khác , Bạch Thuần Khiết là người như vậy .
Rạng
sáng sớm , giấc ngủ đặc biệt ít Lục Cảnh Hàng bị tiếng ho đánh thức , đứng lên
rót chén nước đưa đi . Ánh mắt nửa nhắm nửa mở Bạch Thuần Khiết nằm ở trên giường
nhìn người bên cạnh xuất hiện , động môi vài cái : “ Làm phiền anh rồi.”
Thật
không được tự nhiên , Lục Cảnh Hàng không biết sao cô lại đối với mình khách
khí như vậy , nhưng bây giờ không nên tốn sức vào vấn đề không quan trọng này
nữa. Đưa tay sờ sờ cái trán nóng phỏng , anh lấy áo khoác trong tủ mặc cho
Thuần Khiết : “ Mặc vào , chúng ta đi bệnh viện.”
“ Không
cần.”
“ Cô
không khó chịu à?”
Đương
nhiên khó chịu , đầu đau như muốn nổ tung , cổ họng cũng muốn ói ra , nhưng cô
lại bướng bỉnh không muốn gay rắc rối cho anh : “ Tôi chỉ cần uống thuốc là
được , anh đi ngủ đi.”
“ Bạch
Thuần Khiết , cô điên rồi?” Giọng nói không lớn , nhưng quả thật đây là lần đầu
tiên Lục Cảnh Hàng nói giọng nghiêm khắc với cô.
Trong
căn phòng yên tĩnh , vầng sáng màu vàng ngọn đèn chiếu hắt vào tường tản mát 1
màu sắc mùa hè sặc sỡ . Hai người bốn mắt nhìn nhau , trong mắt của anh càng có
nhìu phẫn nộ , bởi vì cô không nghe lời , mà cô , mắt đã thấy tủi thân , trái
tim so với đầu còn đau hơn nhiều.
Đồng hồ
điện tử treo trên tường đột ngột ‘tích tắc’ 2 cái , 2 giờ sáng .
“ Anh
đi ngủ đi , ngày mai còn phải đi làm.”
Lục
Cảnh Hàng vẫn không nhúc nhích đứng trước giường : “ Mặc xong quần áo , đi bệnh
viện .”
“ Tôi
không muốn.” Ngữ khí đang mắc bệnh có chút yếu hơi .
“
Phải đi.” Không muốn cùng cô phân rõ phải trái , Lục Cảnh Hàng lần đầu đối với
1 phụ nữ mãnh liệt như vậy , đưa tay đem ổ chăn kéo lên ngực người bệnh , trong
nháy mắt , Bạch Thuần Khiết được anh ôm đến bệnh viện , hai người ở đó trở nên
bình lặng , cái ôm đó lại là chuyện bình thường .
Thật
không ngờ cô lại ở phía sau , dưới tình huống anh ôm chặt như vậy , mớia vừa
rồi Lục Cảnh Hàng đùng đùng nổi giận giờ cả người n