pacman, rainbows, and roller s
Vết Sẹo Định Mệnh

Vết Sẹo Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322684

Bình chọn: 9.5.00/10/268 lượt.

át*

- Tôi… tôi… *sợ hãi*

- Chuyện nhỏ như thế
mà làm không xong…

- Tại… tại…

- Hay là cậu muốn mẹ…

- Không! Không! Tôi hứa
sẽ cố gắng hơn mà.

- Tôi còn có thể tin
cậu hay sao?

- Cho tôi một cơ hội
đi. Tôi hứa sẽ cố gắng hết mình…

- Biến đi! Tôi sẽ
liên lạc sau…

- Vâng… *dzọt lẹ*

Người đó vẫn đứng với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

____________________________________

- Shin… – Sun vẫn nắm
lấy tai nó nãy giờ mà gọi tên.

Chủ tịch, Ken và Jun đứng đó nhìn nó. Mắt Ken rưng rưng
nhưng cậu cố gắng kiềm chế. Cậu không muốn khóc vào lúc này. Cậu phải thật mạnh
mẽ để chăm sóc nó… Bỗng cửa mở ra làm mọi người quay sang nhìn. Y tá bước vào…

- Ai là người nhà của
bệnh nhân?

Sun vừa định lên tiếng thì Jun đã lên tiếng trước…

- Tôi là anh của cậu ấy.

- Hm?!

Sun nhìn Jun đầy ngạc nhiên nhưng anh nhìn lại cô bằng một
ánh mắt trìu mến…




Ở khuôn viên bệnh viện, Sun và Jun ngồi cạnh nhau. Cả hai im
lặng nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao. Gương mặt cả hai lúc này đã nhẹ
nhõm đi phần nào…

- Thật ra…

Sun định lên tiếng thì Jun đã mở lời trước. Sun quay sang
nhìn Jun và chờ đợi câu truyện sắp được kể ra từ đôi môi anh…

- Anh rất bất ngờ khi
nhận ra Shin.

Sun nhìn Jun không nói gì. Lúc này, cô dùng ánh mắt để đáp
thay cho lời nói. Nhìn vào ánh mắt của Sun, anh mĩm cười rồi tiếp tục quay lên
nhìn bầu trời và nói tiếp:

- Cái hôm chúng ta ngồi
ở canteen. Khi nghe Shin kể về người anh thì anh đã nhận ra. Lúc đầu khi gặp
Shin anh đã có một cảm giác rất lạ rồi. Một cảm giác thân thuộc!

Nhìn môi anh vẽ một nụ cười làm cô cũng cười theo…

- Vậy sao anh không
nói với nó? – Giọng Sun vẫn đều đều vì chính cô đã biết câu trả lời của anh.

- Anh rất muốn… Nhưng
anh không muốn Shin vướng bận bất cứ điều gì khi em ấy đang cố thực hiện hi vọng
của mình.

- Vì Ken ư? – Sun
quay sang Jun nhìn anh bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.

- Ưm *gật đầu*. Anh
muốn trả ơn chủ tịch…

Sun vẫn im lặng, cô vẫn nhìn lên bầu trời và ngắm nhìn những
ngôi sao. Miệng cô vẫn giữ nguyên nụ cười – nụ cười hài lòng.

- Nhưng anh thấy mình
thật vô dụng…

Bỗng đôi mắt Min thoáng chút buồn. Cảm giác như anh thấy
mình có lỗi… Sun quay lại nhìn Jun với ánh mắt ngạc nhiên.

- Sao anh lại nói vậy?

- Kể từ lúc Shin đến
đây cho đến bây giờ. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra. Shin đã nhiều lần
chuyện đựng đau đớn nhưng anh thì lại chẳng làm gì được cho em ấy. Kể cả em
mình anh cũng không thể bảo vệ được…

Nhìn Jun lúc này Sun không khỏi xúc động. Nhưng cô không
khóc, vì đôi lúc nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề. Rồi cô đứng dậy, bước đến
đối mặt với Jun. Sun đặt hai tay mình lên vai anh và nói:

- Anh đừng nghĩ vậy,
những chuyện này đâu ai biết trước được. Điều chúng ta nên làm bây giờ là bên cạnh
Shin, cùng nó vượt qua chuyện này. Ngồi đây trách bản thân mình thì đâu được gì
đâu anh…

Jun ngước lên nhìn Sun mĩm cười và khẽ gật đầu. Thật sự khi
nói chuyện với Sun, trong lòng Jun thấy thoải mái nhiều lắm…

________________________________

Lúc Sun và Min ngồi bên ngoài thì Ken ở trong phòng bệnh
chăm sóc cho nó. Ken ngồi bên cạnh giường bệnh nó, nắm đôi bàn tay khá lạnh của
nó. Mắt Ken nhìn nó rồi mặt cậu tỏ ra vênh váo…

- Này! Mau tỉnh lại
đi chứ! Ngủ gì mà ngủ lắm thế hả?

Ken lấy tay mình xoa xoa bàn tay để giữ ấm cho nó. Bao giờ
cũng thế! Khi bên cạnh nó thì ánh mắt lạnh lùng của Ken biến đâu mất. Thay vào
đó là ánh mắt chứa đựng đầy ấp niềm vui. Mắt cậu đỏ dần và nhìn nó dịu dàng.
Trong đầu cậu giờ đây chứa đựng biết bao nổi buồn và nổi đau…

- Cậu có chấp nhận lời
xin lỗi của tớ hay không? Tớ… tớ đã gây cho cậu biết bao đau đớn.

Đây là lần thứ ba Ken khóc kể từ sau khi mẹ cậu mất. Và cũng
là lần thứ hai Ken khóc khi ở bên cạnh nó.

- Tại sao? Tại sao lại
vì một đứa tồi tệ, chẳng ra gì như tớ mà làm bao chuyện chứ. Tớ không xứng
đáng!

Ken đã gục mặt xuống giường. Gương mặt cậu áp vào tay nó. Bỗng
có một bàn tay đặt lên vai Ken làm cậu bất ngờ, Ken từ từ ngước lên nhìn…

- Cậu không tồi tệ. Cậu
xứng đáng nên Shin mới làm như vậy. – Nhìn Ken, Sun nói và nở một nụ cười.

Cả không gian rơi vào im lặng. Ken tiếp tục nhìn nó và lấy
tay lau nước mắt. Cậu mĩm cười với nó. Nụ cười ấy như một lời hứa – lời hứa sẽ
luôn mạnh mẽ, luôn sát cánh bên nó để vượt qua mọi khó khăn…

_________________________________

Đã một tuần trôi qua. Mặt trời vẫn mang đến ánh sáng ấp áp
vào mỗi buổi sáng. Chim vẫn mang đến tiếng hót líu lo. Gió vẫn nhè nhẹ thổi bay
mái tóc của bao người trên đường phố. Và nó vẫn nằm đó…

- Ken. Em ăn gì chưa?

Ken quay sang nhìn Jun khi Jun mở cửa bước vào và nói. Ken
khẽ lắc đầu…

- Em mau đi ăn tí gì
đi…

- Nhưng em