
- Lại còn ngồi mà không biết? Đuổi theo xem nó là
con nào!
Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường
nhanh chóng đuổi theo…
Đến cổng nhà, chị Hương bảo chồng:
- Huy vào nhà chơi đã, đợt ngớt mưa rồi về.
- Dạ thôi, em...
Chị ngắt lời:
- Thôi cái gì, mấy khi đến nhà chị?
Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng
ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo nam,
nói:
- Huy lau khô tóc rồi thay áo đi kẻo lạnh.
- Không cần đâu chị...
Chị gắt nhẹ:
- Huy vì chị mà ốm là chị áy náy lắm đấy.
Chồng nghe theo răm rắp. Chị Hương ngồi xuống tìm hộp
trà Dilmah.
Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn
nguyên sự kinh ngạc. Chồng chết lặng, cứng miệng, linh cảm sẽ có chuyện không
hay sắp xảy ra... Chị Hương còn muôn phần hoang mang hơn:
- Cô là ai?
Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi
đang đợi ngoài cổng. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi.
Anh tài xế ái ngại:
- Đi đâu đây em ơi?
...
Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ
mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì
đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong
dòng người giờ tan tầm. Chồng biết vợ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải
thích sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt
sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy A4 về phía
chồng:
- Đơn đấy, ký đi.
- Đơn gì? - Chồng ngơ ngác.
- Ly hôn.
- Em điên à? - Chồng quát lên.
- Không điên. - Vợ vẫn giữ thái độ đó.
- Em phải nghe anh giải thích! - Chồng quỳ xuống, nắm
chặt tay vợ.
- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!
Suýt thì chồng đã nói: "Nhà này đứng tên anh đấy
nhé". Nhưng chợt nhận ra, bây giờ không phải lúc có thể đùa... Chồng yếu ớt
thanh minh:
- Anh thề. Chuyện không phải như vậy mà...
Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như
nhà ma. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ
ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước vào thì vợ ôm gối ra phòng
khách ngủ.
2h sáng, chồng dò dẫm sang phòng khách, đắp chăn cho
vợ rồi ra ban công hút thuốc. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối.
Ngày hôm sau, lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì
vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con, chồng co ro trên ghế sopha, và
TV thì chắc là lại từ đêm qua chưa thèm tắt...
Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác "dọn"
sang phòng khách, chồng thức khuya hơn và hút thuốc nhiều hơn. Nửa đêm, nghe tiếng
con khóc và đèn phòng ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi... Chắc giờ này vợ đang
vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ... còn vụng
về lắm...
Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng
mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: "Anh rất nhớ em!"...
Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt
máy.
Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức
tường ngăn cách...
+++
Vợ sang ngoại đón con. Mẹ nhìn
vợ lo lắng:
- Sao dạo này mặt mày hốc hác
thế con?
Vợ không trả lời, cúi gằm mặt
xuống. Mẹ nghiêm nghị:
- Có chuyện gì rồi phải không?
Vợ bật khóc, ôm lấy mẹ, nức nở
kể hết mọi chuyện. Mẹ dịu dàng:
- Con đã nghe Huy giải thích
chưa?
- Con... chưa...
Mẹ nói:
- Đã là vợ chồng thì phải tin
tưởng lẫn nhau. Dù Huy sai hay con sai, con cũng nên bình tĩnh lắng nghe. Vợ chồng
còn trẻ, con thì bé. Không nghĩ cho mình thì cũng phải biết vì con vì cái...Biết
đâu con hiểu lầm Huy thật?
Vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái
không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại
cho ai đó. Vợ bế con, đứng nép sau cánh cửa nghe trộm...
Giọng chồng tha thiết:
- Chị ơi... Chị giúp em đi... Giờ
em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống
kiểu "người vô hình" rồi chị ạ...
- Chỉ vì Huy tôi về nhờ và vợ
Huy giận đến tận hôm nay sao?
- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay,
em thực sự không chịu nổi.
- Vậy Huy muốn tôi làm gì?
- Chị có thể gặp vợ em giải
thích đó chỉ là hiểu lầm, được không chị?
- Tôi...
- Em xin chị. Vợ và con là tất
cả đối với em, nhưng lúc này quả thật em bất lực...
- Thôi được rồi. Tôi đồng ý,
nhưng không chắc cô ấy sẽ tha thứ đâu nhé.
- Vâng - Chồng mừng rỡ - Chỉ cần
còn một tia hy vọng em cũng cố gắng đến cùng.
- Ừ. Thế nhé. Chào Huy...
Chị tắt máy, chồng đứng dựa vào
tường, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào,
nước mắt giàn giụa:
- Anh ơi...!
Chồng giật bắn mình qua