XtGem Forum catalog
Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323000

Bình chọn: 7.00/10/300 lượt.

uôn mặt mê ly mơ hồ nổi lên một vẻ lạnh lẽo mờ mịt, tôi ngừng một giây, không hiểu vì sao lúc này đáy mắt Tịch Si Thần đột nhiên se lại. Thật sự nhìn không thấu anh ta, có đôi khi, không, thật sự là thế, tôi thật sự không nhìn thấu được anh ta.

“Nếu không có tầng quan hệ kia, thì sao?” – Tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi.

Tôi nhíu mày – “Đừng có nói mấy thứ làm người ta khó hiểu.”

Tịch Si Thần dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn tôi, rất lâu sau mới nói – “Giản An Kiệt, thông minh như cô sao lại không hiểu được.”

Tim run lên – “Tôi nghĩ chúng ta đại khái không cần lãng phí thời gian với vấn đề cực kỳ khó hiểu này.”

Biểu hiện của anh ta u ám khó tả – “Cô nghĩ, đây là chuyện cực kỳ khó hiểu…”

Lúc này vừa vặn người giúp việc mang tới thêm đồ ăn, đề tài cũng bị tạm dừng. Nói thật, đề tài này là chuyện từ tận đáy lòng tôi không muốn nhắc đến nhất, bởi ngay từ đầu đã có lý do hoàn toàn chối bỏ…Mà bây giờ anh ta lại khơi ra…Bỏ qua, không quan tâm, tôi nghĩ tốt hơn hết là tránh đi…

Cúi đầu hớp một ngụm cà phê, khôi phục sự bình tĩnh và hờ hững.

Ghé mắt nhìn Giản Ngọc Lân cũng đang chằm chằm nhìn tôi. Đối với thằng bé này tôi cũng không phải không có cảm giác, nhưng mà không thể hiểu được vì sao nó vô duyên vô cớ thích mình(Juu: chân tướng chuyện này đáng yêu cực kỳ ý :-x), đừng nói mình với nó trước nay chưa từng gặp mặt, cho dù bây giờ gặp lần nào tôi cũng lảng tránh.

“Cậu ấm Giản, nhìn tôi ăn cậu dễ nuốt hơn sao?”

Mắt hạnh chớp chớp, lập tức nhận ra mình bị bắt quả tang, hai má đỏ bừng lên, đầu cũng cúi gằm xuống – “Dạ, em xin lỗi, chị…”

“Nó là em trai cô…” – Biểu tình của Tịch Si Thần ở bên cạnh có phần mơ hồ.

“A…Anh à, là Ngọc Lân không đúng…”

“Vậy thì sao nào?” – Tôi đảo mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đen tối trầm tĩnh lạnh lẽo kia.

Trầm mặc một lúc rất lâu, cả hai đều không nói gì, Giản Ngọc Lân bên cạnh cũng mơ hồ cảm thấy không khí không bình thường nên không nói thêm gì nữa, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp.

Tôi quyết định đứng dậy, vì bữa cơm này đã quá khó nuốt rồi. (Juu: công nhận, ăn một bữa ở cái nhà này chắc đau bao tử chết mất ~.~)

“Rốt cuộc là cô sợ cái gì?”

“Sợ ư?” – Tôi nhắc lại – “Xin lỗi tôi ngu ngốc, không biết Tịch tiên sinh đang nói cái gì?”

Tịch Si Thần đứng dậy bước về phía tôi, đôi mắt lãnh đạm như nước.

Mà tôi theo quán tính lại lùi một bước ra sau rất nhanh – “Đúng rồi, tôi sợ Tịch tiên sinh không phải sao.”

“Cô sợ Ngọc Lân.” – Tịch Si Thần từng bước dồn tôi.

Tim nảy lên, mắt nhắm thật chặt lại – “A, thực là một ý nghĩ không tồi.”

“Giản An Kiệt.”

“Đúng là một ý nghĩ không tồi!” – Giọng nói trầm xuống lạnh hơn, tốc độ cũng thong thả lạ thường – “Tịch Si Thần anh biết không, lần nào anh cũng cho tôi cái…cảm giác sống động.”

“Giản An Kiệt, cô cứ nhất định phải như vậy sao.” – Đôi mắt đen tối tăm nhàn nhạt, có chút đăm chiêu chằm chằm nhìn tôi, mà những lời này anh ta nói cũng không phải lần đầu tiên.

“Anh cứ nhằm vào tôi cũng chẳng sao.”

“Cô nhận thấy tôi một mực nhằm vào cô ……”

“Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ Tịch tiên sinh lại còn có thêm ưu ái gì đó với tôi sao?”

Nhìn tôi, không mở miệng.

Tôi chợt cười – “Không còn gì để nói? À phải, Tịch Si Thần, tôi với anh vốn chẳng có gì để mà nói.” – Xoay người đi không hề nán lại.

Trong ngực có chút buồn bực, tôi cùng với con người này, như nhất định rằng lần nào gặp nhau cũng giương cung giương kiếm không được vui vẻ. Nhưng mà, cũng không sao, tôi cũng không thèm để ý.



Không thèm để ý không có nghĩa là có thể bỏ qua, Tịch Si Thần cho tới giờ vân không phải là người có thể bỏ qua được, anh ta giỏi che giấu, tính tình lãnh đạm, vừa biết âm thầm tính toán, vừa có vẻ ngoài tỏa ra mấy phần khí phách, thật đáng ghen tị, người người sẵn lòng chạy theo anh ta, bởi anh ta vừa vĩ đại vừa hoàn mỹ, một người như vậy hoàn toàn không cần cái gì từ tôi(Juu: nhầm =.=” anh ý cần ‘tình yêu’), tôi không phải đứa ngốc, anh ta tiếp cận nhiều lần như thế nếu đúng là chỉ để làm khó tôi thì đã đành, nhưng nếu đúng như mình đoán, anh ta muốn thay đổi quan hệ giữa hai chúng tôi, với nguyên do nào đó, mà nguyên do ấy tôi tuyệt đối không muốn tìm hiểu, như vậy, tình hình rốt cuộc thế nào cũng khó mà kiểm soát được…Trên thực tế, Giản An Kiệt và Tịch Si Thần vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình, bài xích anh ta, cái loại bài xích này mang theo chán ghét và thù hận…Thực ra đáp án đã sớm rõ ràng không phải sao, con đường khác nhau căn bản không cần nhiều liên quan, việc tôi chỉ có thể làm là tuân theo thôi…(Juu: một đoạn…hốt cả hoảng ~_~)

“Chị ơi.” – Giọng nói nịnh nọt quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi, quay người hoàn tòa không bất ngờ nhìn thằng bé đang chuẩn bị chui vào chăn.

Khóa lại cửa ban công đi vào trong phòng – “Nếu tao nói tao không hoan nghênh mày, mày