
” Lâm Tịch cẩn thận e dè gọi cô một tiếng.
Lương Ngữ Hinh miễn cưỡng gõ hai cái xuống ống nghe, sau đó, Lâm Tịch cười he he nói: “Ai dô, vừa rồi mẹ nói đều là đùa đó, ha ha! Tiểu Hinh Hinh con nhất thiết đừng có để ý nhé! He he… he he…”
Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, thật sự là nói đùa sao? Sau đó thì nghe thấy Lâm Tịch không cam tâm dặn dò một câu: “Nhưng mà chuyện đó ý mà, nếu như có thể thì gắng sức nỗ lực một chút nhé! Hai con tuổi tác không lớn, Lục Tiểu Hạo bây giờ đang là lúc cường tráng đó! ! Mẹ tin tưởng hai con làm được! Không cần lo lắng Hạo Tử rất ngoan rất nghe lời hai còn cứ làm chuyện của hai con đi nhất quyết đừng có phân tâm đó! !”
… Cái gì gọi là đừng có phân tâm?
… Cái gì gọi là đang là lúc cường tráng? ! ! !
Mà lúc này Lục Hạo vừa khéo từ trong phòng vệ sinh quay lại, nhíu mày lại nhận lấy chiếc điện thoại ở trên tay của Lương Ngữ Hinh toàn thân cứng ngắc đứng ở đó, nhìn nhìn màn hình hiển thị, quát một tiếng mẹ.
Lâm Tịch nghe thấy rồi cũng chẳng kịp nhắc nhở Lục Hạo đừng có uống rượu gì đó, chỉ nhớ nói một câu sau đó liền ngắt cuộc gọi.
Bà nói: “Lục Tiểu Hạo! ! Con rất cường tráng, mẹ tin tưởng con! ! !”
Luc Hạo mặt tối sầm cất điện thoại đi, lòng bàn tay đặt lên đầu của Lương Ngữ Hinh khom eo xuống, nhìn vào mắt của cô, “Mẹ anh nói anh rất cường tráng, em cảm thấy thế nào?”
Lương Ngữ Hinh cố gắng khống chế, nhưng vẫn là nhịn không được đấm một chưởng lên vài của người đàn ông này.
Bây giờ cô vô cùng hối hận vì việc mình nhận cuộc điện thoại này! Bây giờ cô hối hận biết bao vì đã nghe lời của Lục Hạo cùng đi đến chỗ này! !
Vốn dĩ hai người đang ở nhà xem ti vi tử tế, có người đến gõ cửa Lục Hạo đi mở, bên ngoài không có đèn đường Lương Ngữ Hinh không biết là ai đến, chỉ nghe thấy có người cung cung kính kính gọi một tiếng Lục gia.
Sau đó, Lục Hạo đóng cửa lại, trong tay cầm môt tấm thẻ nhỏ màu hồng đẹp đẽ, đưa đến trước mặt cô hỏi: “Có muốn đến Broom chơi với anh không?”
Lương Ngữ Hinh nhìn kiểu chữ viết đẹp đẽ kia, lại nhìn nhìn Lục Hạo, trong mắt của người đàn ông tràn đầy sự mời gọi.
Broom à, chưa từng đến qua!
********************************************
Nhưng mà, “Broom” vốn dĩ đến buổi tối sẽ náo nhiệt thỉnh thoảng còn quần ma loạn vũ, hôm nay vì sao thay đổi vậy? Yên yên tĩnh tĩnh, âm nhạc cũng từ nhạc rock trước đây biến thành tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng.
Liên Dịch khuôn mặt thất vọng vô cùng buồn chán dựa vào lưng ghế vẫy tay với cô, Đồng Tiểu Điệp cười hi hi ngồi bên cạnh ngoan ngoãn uống sinh tố.
Lương Ngữ Hinh đến ngồi xuống cạnh hai cô gái, nhưng bị Lục hạo kéo lại ép đến bên cạnh anh.
Thế là, mọi người đều cười, Lương Ngữ Hinh nhìn thấy rồi, Đại Pháo cười khoa trương nhất! !
Sau đó, trong tay bị nhét vào một cốc đồ uống ngọt ngọt, khi uống 1 xong cốc còn muốn một cốc nữa thì vừa khéo có người đưa đến một cốc nữa.
Sau đó, Lương Ngữ Hinh nhận được điện thoại của Lâm Tịch.
Sau đó, Lục Hạo dựa vào bên vai cô nói: “Lương Tiểu Ngữ, anh uống say rồi.”
Sau đó, đầu tiên là Đại Pháo dựa vào sofa ngủ say, tiếp đó là Quản Tử ngủ say, cuối cùng là Tông Chính Hạo Thần ngủ say, cuối cuối cùng, Liên Dịch và Đồng Tiểu Điệp cũng ngủ say rồi.
Sau đó tiểu đệ của Broom cười đi đến nói với Lương Ngữ Hinh: “Chị Hinh Hinh, đêm khuya rồi, chị về nhà đi!”
Sau đó, Lương Ngữ Hinh gật gật đầu, đỡ Lục Họa lảo lảo đảo đảo quay về.
Sau rất nhiều cái sau đó trong một đêm này, thì cô chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau cả đám cầm thú của đại viện và gia quyến vốn dĩ đều đang nằm bò ở đó vờ uống nhiều ngủ giả tất cả đều tỉnh lại, bắt đầu mở cuộc đặt cược xem đêm nay Lục Hạo rốt cuộc có thành công không.
Tông Chính Hạo Thần, Quản Tử, Liên Dịch, Đồng Tiểu Điệp tất cả đã đặt cược, chỉ còn thừa lại Đại Pháo một mình lúc móc ví tiền ra thì bị người ta cướp mất trước, cậu ta đương nhiên cũng biết Lục Hạo chắc chắn thành công, trước sự việc cô gái đã bị cho uống cocktail, bị chuốc say trước rồi còn không thành công nữa thì Lục Hạo kia anh có phải là đàn ông nữa không? ! ! !
Nhưng mà, luôn luôn phải có người phía đối lập canh bạc mới có thể tiến hành được, Đại Pháo nặng lẽ rơi lệ, đặt cửa không thành công.
Đồng thời, trong lòng lẩm bẩm: Các người ức hiếp tôi nhé! Các người đều là đồ xấu xa! !
*********************************************
Lục Hạo khoác lên vai của Lương Ngữ Hinh cả quãng đường lảo đảo lảo đảo nỗ lực mô phỏng bước chân của người say rượu quay về nhà, khi được Lương Ngữ Hinh dìu lên trên giường đồng thời thuận tay dùng lực kéo một cái, được rồi, cô gái này bây giờ ở trong lòng anh rồi! !
Lật người, mang theo một chút khéo léo để Lương Ngữ Hinh nằm dưới cơ thể anh, nỗ lực làm ra cặp mắt say rượu mông lung nói bên tai cô: “Tiểu Ngữ, anh đang ở độ tuổi cường tráng.”
Lương Ngữ Hinh trước đó không cảm thấy, như