Viên Mãn

Viên Mãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326041

Bình chọn: 7.00/10/604 lượt.

>
Đồng chí Lục Quang Vinh từ trong bếp đi ra dặn dò nói với đám cầm thú: “Buổi trưa tất cả ở lại ăn cơm nhé!”

Lâm Tịch vẫy tay với ông xã: “Mau đến ngồi xuống, sắp sửa đến rồi.”

Lời vừa buông ra, thì nghe thấy tiếng của động cơ ô tô, chẳng mấy chốc, Lục Hạo dắt tay cô dâu mới vào cửa.

Hạo Tử nhìn thấy bố mẹ hấp tấp tuột xuống khỏi chân của bà nội bịch bịch bịch chạy qua đó, chiếc bụng nhỏ tròn vo vo lật đật lật đật, giống như một quả bóng bowling, được Lục Hạo đón lấy vững chắc.

“Bố ơi!” Tiếng gọi trong sáng có lực, Lục Hạo cảm thấy, trong đại viện này buổi sáng khi các binh sĩ tập luyện con trai có phải con cũng học hét gọi không?

“Aiz! Con trai!” Lục Hạo đáp lại, hôn lên chiếc má non mềm thơm phức của Hạo Tử, “Xoa thứ gì mà thơm thế này?”

“Bà nội mua cho nấm thơm!” Cậu nhóc trong lòng nũng nịu xoa xoa má mình, lại dụi dụi vào mặt của Lục Hạo, “Bố ơi, chia cho bố một chút!”

Lương Ngữ Hinh đợi ở phía sau, trong lòng nghĩ, con trai, khi nào thì con có thể nhớ được vẫn còn có người mẹ là mẹ đây vậy?

Bất lực, trao đổi bằng ánh mắt với Đồng Tiểu Điệp ở cách cô gần nhất, Đồng Tiểu Điệp gật đầu, Đồng Đồng nhà mình cũng thích bố đó!

Có người đồng cảm, Lương Ngữ Hinh lướt qua chỗ hai bố con đang dựa dẫm ôm ấp nhau kia, đi đến gần bên cạnh Lâm Tịch, cất tiếng gọi: “Mẹ.”

Sau đó, “Bố.”

Lục Quang Vinh ở đó gỡ tạp dề, nghe con dâu dịu dàng gọi một tiếng trong lòng càng thấy tốt hơn, đúng mà, chẳng dễ dàng gì lấy được về nhà đương nhiên tốt! Ninh Tử thì trước nay chưa từng ngoan ngoãn như thế này!

Lục Ninh gọi lớn một tiếng “Chị dâu!”

Tiếp đó, đám cầm thú trong đại viện chỉ có thể tùy vào vai vế gọi người.

—— “Chị dâu!!”

Lục Hạo rất hài lòng, một tay ôm lấy con trai béo một tay khác đẩy đẩy gọng kính, tâm trạng rất tốt nhìn thị trưởng thành phố L gì đó, tổng giám đốc tập đoàn Tử Kim trong nhà toàn là vàng hàng ngày có mấy trăm triệu đổ vào tài khoản, lính đặc chủng từng bắt được bao nhiêu tên đầu sỏ kho súng trong nhà có bao nhiêu súng ống bản hạn chế, người đàn ông cơ bắp cơ bắp mạnh mẽ như vậy nhưng lại không có bạn gái muốn theo… ngồi dưới thấp, ừm rất tốt, đều phải gọi cô gái của anh một tiếng chị dâu có phải không! !

Lương Ngữ Hinh hơi hơi đỏ mặt, “Gọi tên của tôi là được!”

Điều này… đám cầm thú trong đại viện lần lượt quay đầu nhìn người, đương nhiên, người được nhìn này ngoại trừ Lục Hạo ra thì còn có ai!

Lục Hạo cũng không nói gì, mím mím môi, kính mắt phản ra một mảng ánh sáng trắng mông lung.

Được rồi, mọi người đã biết rồi, cái người ôm tiểu tử béo mặc áo len đôi kiểu bố con với con trai của mình kia chẳng hề biết khiêm tốn chút nào hơn nữa Lục hồ ly vô cùng đen tối không thể nào cho phép được! !

*****************************************

Hạo Tử kéo cổ áo của Lục Hạo cười khanh khách, cũng cười chẳng hiểu gì cụ thể, nhưng nụ cười rất vui vẻ, Lục Hạo kéo kéo tai của con trai nói: “Con trai, con tên là gì?”

“Hạo Tử! !”

“Còn gì nữa?”

“Lục Hạo!”

“Đó là tên của bố.”

“Là tên của Hạo Tử! !”

“Bố mẹ kết hôn rồi, chúng ta không thể dùng chung một cái tên nữa bảo bối à!”

“…” Được rồi, cậu nhóc vốn dĩ rất vui vẻ cũng không cười nữa, cụp đầu xuống phía trước chiếc bụng tròn, lông mi dài dài rủ xuống, chiếc miệng chu ra.

Lục Ninh thấy đau lòng, nhanh chóng bước đến đón lấy người, nhưng một giây sau đó lại bởi vì quá nặng nhanh chóng đặt vào trong lòng Chiêm Nghiêm Minh và miệng cũng hung dữ nói: “Không được như thế này!”

Đúng mà, vừa mới bị ép tiếp nạp một cái đuôi nhỏ vẫn chưa được sinh ra đã có mỹ danh là Tiểu Tiểu Hạo, bây giờ lại sắp bị ép đi đổi mất cái tên mình đã dùng 7 năm trời… như thế này làm sao có thể bảo người ta không đau lòng chứ! ! !

Lương Ngữ Hinh cũng không đón lấy con trai từ trong tay Chiêm Nghiêm Minh, bởi vì cô biết mình không ôm được nổi bao lâu, cứ đặt ở trong lòng của người em rể cao lớn thì ổn thỏa hơn, sau đó, xoa xoa mái tóc được chải kiểu ba bảy rất gọn gàng của con trai nói: “Bố đã nghĩ ra một cái tên rất hay cho chúng ta, ừm, mẹ cảm thấy, còn hay hơn cả cái tên gốc kia, con trai, có muốn thử một chút không?”

Được thôi, dù sao đối với mẹ mà nói đổi tên cũng dễ dàng giống như thử quần áo vậy, cậu bạn nhỏ Hạo Tử còn có thể nói gì? Cậu trước nay đều là em bé hiểu chuyện lại ngoan ngoãn mà! !

Khe khẽ gật gật đầu, nói: “Được.”

Sau đó, ngoan ngoãn như thế này, khen thưởng là cần thiết, Lục Hạo nói: “Bố đưa con đi đến chỗ hay!”

Thế là đồng chí Lâm Tịch đổi sang bộ đồ mặc ra ngoài, khoác tay ông xã, đi dẫn đầu tiên.

Chiêm Nghiêm Minh đem trả lại con trai cho Lục Hạo tự ôm, vòng tay ra dắt Lục Ninh, vừa gọi điện thoại giải quyết chút việc.

Lục Hạo chỉnh sửa chiếc áo sơ mi ở phần cổ áo của con trai một chút, nói một câu: “Thật đẹp trai!”

Vẫn là không có nụ cười, Hạo


XtGem Forum catalog