Old school Swatch Watches
Viên Mãn

Viên Mãn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327573

Bình chọn: 8.5.00/10/757 lượt.

, nằm mơ thấy gì vậy?”

Rõ ràng biết là giấc mơ rất tồi tệ, nhưng Lục Hạo chính là muốn hỏi, Lương Ngữ Hinh giống như không hề nghe thấy lời nói của anh, chậm chạp, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Anh vuốt tóc cho cô, khe khẽ thở dài.

****************************************

Ngày hôm sau, Lục Hạo từ thư phòng cầm ra cuốn sách 6 năm trước Lương Ngữ Hinh để lại ở nơi đây, “Tiểu Ngữ, không có việc gì làm, thì đọc sách đi nhé.”

Lương Ngữ Hinh không trả lời, vẫn cứ ngồi ngây ra ở trên giường, cả một ngày, đến nhà vệ sinh cũng không đi.

Lục Hạo vẫn như cũ cho cô ăn lau mặt rửa tay cho cô, một ngày nữa cứ như vậy trôi qua tối lại ôm cô đi ngủ.

Ngày thứ 3, Lục Hạo xử lý những công việc của mình ở thư phòng, thỉnh thoảng đi đến phòng ngủ nhìn tiểu nha đầu ở bên trong, lần đầu tiên, Lương Ngữ Hinh ngồi ngây ra đó, lần thứ 2, vẫn là ngồi ngây ra đó, lần thứ 3, cuốn sách bên tay có dấu vết đã bị lật qua, lần thứ 4, Lục Hạo suýt chút nữa thì muốn hoan hô, cô gái này đang đọc sách! Cô ấy đang đọc sách! ! Trái tim của anh vui mừng như muốn nhảy ra ngoài! !

Sau đó, đi vào trong, xoa xoa vào bức tường đối diện trước giường kia nói: “Còn tưởng rằng nó sắp bị em nhìn thủng rồi.”

Bàn tay giở sách của Lương Ngữ Hinh có sững lại một giây.

Ngày thứ 4, khóe miệng của Lục Hạo cả một ngày đều nở nụ cười, bởi vì Lương Ngữ Hinh biết tự mình đi đến nhà vệ sinh.

Lục Hạo cảm thấy, anh tuyệt đối không thể để những tên cầm thú kia biết được anh vui mừng như thế này vì một chút chuyện nhỏ như vậy.

Ngày thứ 5, nụ cười của Lục Hạo càng tươi hơn một chút, bởi vì Lương Ngữ Hinh lúc ăn cơm biết chủ động ngồi trước bàn ăn, cầm thìa canh trong tay.

Ngày thứ 6, Lương Ngữ Hinh chuyển địa điểm đọc sách từ chiếc giường lớn trong phòng ngủ đến cửa sổ lồi mà trước đây cô thích nhất, chỗ đó đã từng được Lục Hạo sửa chữa bố trí mới, dựa theo sở thích trước đây của cô, đó là có một lần, cô chỉ vào một chiếc cửa sổ lồi trong một bức hình in trong cuốn sách nói với Lục Hạo: “Em rất thích kiểu này.”

Lục Hạo cẩn thận ghi nhớ lại, chỉ là, vẫn còn chưa bài trí xong cô ấy đã mấy tích rồi, hơn nữa, vữa đi đã 6 năm, cho đến hôm nay, vị trí này mới tìm được chủ nhân.

Ngày thứ 7, Lục Hạo lắc chiếc điện thoại hỏi Lương Ngữ Hinh: “Có muốn nói chuyện với con trai không?” Nhưng không ngờ rằng, Lương Ngữ Hinh lắc đầu, chậm rãi nhưng kiên định.

Lục Hạo cảm thấy, cô ấy nhất định là đang tiến hành tu luyện loại gì đó, đắc đạo thành tiên.

Tuy loại suy nghĩ quá không thực tế, nhưng thực ra anh là đang kì vọng, Lương Ngữ Hinh, em phải tốt lên, anh biết điều đó.

**************************************

Tuy mẹ không muốn gặp con trai, nhưng cậu bé con nhớ mẹ rồi, khóc hu hu gọi điện thoại đến đòi mẹ, Hạo Tử lớn như vậy rồi chưa từng rời xa Lương Ngữ Hinh lâu như thế này, lúc mới đầu bởi vì ông bà nội và tiểu cô cô xúm lấy xung quanh, nên cũng chẳng nhớ đến gì cả, nhưng mà sau khi được ông bà nội ôm trong lòng ngủ một tuần lễ, cậu nhóc không cầm cự được nữa, dỗ dành thế nào cũng vô dụng, chỉ nói một câu: Hạo Tử muốn mẹ! !”

Trong lòng Lâm Tịch rất sốt ruột, nhìn thấy cặp mắt to to của cháu ngoan khóc sưng mọng như trái đào, nửa đêm kéo ông xã dậy mở hội nghị tác chiến, hai người vây quanh một chiếc đèn nhỏ thương lượng gì đó, ngày hôm sau, cười tít mắt hỏi cậu nhóc có muốn ăn Mcdonal không.

Đồng chí Lục Quang Vinh vốn dĩ là kiên quyết khinh thường phương án tác chiến chẳng hề thông minh sáng suốt gì này, nhưng không ngờ rằng, hiệu quả vượt ngoài mong đợi, cậu nhóc cân nhắc một chút, nghiêng chiếc đầu mập nói một câu: “Vậy ăn xong thì phải đưa Hạo Tử đi tìm mẹ ạ!”

“Được thôi được thôi!” Đồng chí Lâm Tịch liên tiếp gật đầu, cười giống như bà ngoại sói, duỗi ta đi ôm lấy cậu nhóc, chụt chụt hôn hai cái, ba người ra khỏi nhà.

Nhìn thấy cháu ngoan lại thân thân thiết thiết rúc vào trong lòng của bà nội, lúc này đồng chí Lục Quang Vinh không bình tĩnh nữa, móc ví tiền ra lắc lắc nói: “Hạo Tử à, đợi lát nữa là ông nội trả tiền, đến cho ông nội hôn một cái!”

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử thật thấu hiểu lòng người biết bao, ôm lấy cổ của ông nội hôn hôn rất kêu, thế là đồng chí Lục Quang Vinh khoe khoang luôn với lão đại của nhà Tông Chính vừa khéo đang đi tản bộ trên con đường nhỏ: “Lão Tông à, cháu nội tôi đã sắp 6 tuổi rồi đó! Cậu nhóc rất nặng!”

Bố của Tông Chính Hạo Thần, Tông Chính Quốc Hiên hừ một tiếng, “Cậu nhóc mắt to, nhìn thấy không giống giống của nhà lão Lục các ông mà!”

Vị lãnh đạo quốc gia hàng ngày đều nhìn thấy trong trương trình thời sự trên ti vi, trước đó không lâu mới mừng vì có được cháu vàng, lúc đó đắc ý khoe khoang khiến người của toàn đại viện đều muốn đánh ông ta, nhưng bây giờ, âm thầm ôm ai oán, tuy cháu vàng có rồi, nhưng lão Lục cũng quá không thiếu đạo đức, giữa đường ôm một tiểu tử về, tôi không thừa nhận Lục Tử nhà ông lợi hại hơn Hạo Hạo nhà tôi! !