
y hễ tan sở là cậu ấy lại đi nhậu nhẹt say sưa.Hôm Thiếu Gia đưa Tiểu Thư về tôi cũng thấy hơi bất ngờ.Tôi biết rằng Thiếu Gia vẫn chưa
quên hẳn và chờ đợi cô gái ấy.Tôi mong Tiểu Thư có thể giúp Thiếu Gia
vượt qua chuyện này.Chuyện tôi nói cô đừng nói với Thiếu Gia nhé.-Ông
Quản Gia có vẻ rất buồn.
Tiểu Phương có vẻ rất sốc sau khi nghe những lời nói của Quản Gia cô không ngờ Minh Quân lại có 1 quá khứ buồn như vậy.
_Dạ cháu biết rồi.Cháu sẽ giúp anh ấy vượt qua.-Tiểu Phương cười nhạt.
Ngoài miệng cô nói là sẽ giúp Minh Quân vượt qua cú sốc này nhưng cô chẳng
biết phải làm gì?Quan hệ giữa cô và Minh Quân chỉ là giả.Cô và anh chẳng là gì của nhau làm sao cô có thể giúp anh được đây.
Đang đăm chiêu suy nghĩ Tiểu Phương nghe thấy tiếng cửa mở.Cô liền chạy
ra.Trước mặt cô Minh Quân với dáng đứng xiu vẹo khác với cái dáng cao
ngạo của anh hằng ngày.Cô liền chạy lại đỡ và đưa anh vào nhà.
_Mọi người cứ để tôi chăm sóc anh ấy.Thôi cũng khuya rồi mọi người vào nghỉ
đi.-Tiểu Phương nói với đám người hầu rồi dìu Minh Quân lên phòng.
Đặt anh nằm xuống giường tháo giầy ra cô bắt đầu lấy khăn ướt lau mặt cho anh.
_Đ….ồ…..n….gốc…..mày….q…uan….t…âm…tớ…i…cô…t…a…làm…gì để….rồi….b…ị….c…ô…t….a….coi….l…à…đứa….nhiều….chuy…ện…bản
lĩnh….đàn….ôn….g…của…..m…ày….đâu…rồi….m…ày….đã….t….hề…là
sẽ….k…hông….q….uan….tâm……t….ới…..1….đứ…..a…con….gái….n..ào
nữa…m….à.N….goài….T…hư…Kỳ….ra…m..ày…k…hông…đ..ược…quan
tâm….t…ới…đứa….c…on…gái…n….ào…nữa.-Minh Quân nói trong cơn say tay chân
cứ quơ lung tung.
_Thư Kỳ????Người anh ta yêu tên là Thư Kỳ sao????Đúng như lời Quản Gia nói
anh ta vẫn chưa quên được cô ta.-Tiểu Phương ngẫm nghĩ cô thấy có cái gì đó hụt hẫng lắm nhưng cô chẳng thèm quan tâm tới mà tiếp tục lau tay
cho Minh Quân.
Một lúc sau,Minh Quân đã chìm vào giấc ngủ.Tiểu Phương đắp chăn cho anh rồi đi ra ngoài.
Cô xuống phòng khách định chợp mắt nhưng không được cứ hễ cô nhắm mắt lại
thì có dòng chữ hiện to trong đầu cô “Thư Kỳ cô ấy là người như thế
nào?”.Câu hỏi đó cứ văng vẳng trong cô.
Cô ngồi dậy lắc lắc cái đầu cho dòng chữ đó văng ra ngoài nhưng không được.
_Mày làm sao thế?????Tại sao 2 chữ THƯ KỲ cứ lẩn quẩn trong tâm trí của
mày.Tại sao thế????Tại sao khi nghe Minh Quân nhắc tên cô ta trong cơn
say mày lại cảm thấy hụt hẫng?Tại sao???Mày đang ghen à.Không không thể
như thế được mày chẳng có tư cách gì để ghen cả.Tiểu Phương à!!!Mày hãy
tỉnh lại đi.Mày chẳng là gì của Minh Quân cả.Tỉnh lại đi.
Tiểu Phương cứ suy nghĩ đến khi đồng hồ điểm đúng 3h sáng cô mới chợp mắt
được 1 lúc.Đến 8h sáng,cô giật mình tỉnh dậy đi lên phòng.Minh Quân vẫn
đang ngủ.
_Lúc anh ta ngủ trong thật hiền cứ như là con mèo con vậy ước gì lúc tỉnh
táo anh ấy cũng như vậy thì tốt quá.-Tiểu Phương mỉm cười rồi đi xuống
bếp pha nước chanh cho Minh Quân.
_Ưm….-Minh Quân lấy tay ôm đầu mắt từ từ mở ra.
_Anh tỉnh rồi à?Ngồi dậy uống li nước chanh này vào đi.Nó sẽ giúp anh tỉnh
táo hơn đấy.-Tiểu Phương chìa tay đưa cho Minh Quân li nước và khẽ mỉm
cười.
_Cảm ơn cô.-Minh Quân mệt mỏi đón lấy ly nước và uống cạn hết.
_Xin lỗi anh chuyện hôm qua nhé!Tôi có hơi quá lời.
Minh Quân im lặng không nói gì mắt chỉ hướng ra cửa sổ miệng uống từng ngụm
nước chanh.Tiểu Phương bỏ ra ngoài.Cô vừa đi khỏi Minh Quân trở về với
trạng thái bình thường.Anh cũng không ngờ Tiểu Phương lại xin lỗi
anh.Tuy là người dễ tính nhưng muốn nghe được câu xin lỗi của Tiểu
Phương thì rất khó.Anh cũng cảm thấy có lỗi với cô.Nhưng anh không dám
nói ra 2 chữ xin lỗi có cái gì đó đã chặn ngay cuống họng khi anh bắt
đầu muốn nói ra 2 chữ ấy.Ly nước chanh làm Minh Quân tỉnh táo hơn 1
chút.Nhìn đồng hồ anh phát hiện ra là đã trễ giờ làm.Anh vội khoác chiếc áo vest vào chạy xuống nhà.Đang vội mà thấy Tiểu Phương vẫn thản nhiên
xem tạp chí.Anh tiến lại giật cuốn tạp chí trong tay cô.
_Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?Sao còn chưa chuẩn bị đi làm?-Minh Quân bực mình.
_Anh bị gì thế?Chưa tỉnh à?-Tiểu Phương với tay rờ trán Minh Quân.
_Cô làm cái gì thế hả?Nhanh đi lên thay đồ.-Minh Quân lôi tay cô tới cầu thang.
_Này anh điên à!!Hôm nay là chủ nhật đi làm với ma à.-Tiểu Phương giựt tay Minh Quân ra.
Minh Quân vội rút điện thoại ra.Chữ SUNDAY đập vào mặt anh làm anh quê không nói nên lời.Biết Minh Quân đang ngượng Tiểu Phương tìm cách chữa lửa.
_Này hôm nay là chủ nhật đấy.Chúng ta đi chơi đi.Ở nhà hoài tôi thấy chán quá.-Tiểu Phương năn nỉ.
_Dẹp.Không đi đâu hết.Cô thích thì rủ người khác đi.-Minh Quân từ chối thẳng.
_Tôi còn ai đâu mà rủ có mỗi con bạn thân nó cũng đi du lịch mất rồi.-Tiểu Phương giả vờ buồn rầu.
_Kệ cô.
_Mà hôm bữa mẹ gọi ch