pacman, rainbows, and roller s
Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Vợ Hờ Ơi! Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322052

Bình chọn: 10.00/10/205 lượt.

i nào gặp lại Bảo Ngọc.

_Tôi tên là Nhậm Quang Kiệt.Rất vui được làm quen với cô.-Quang Kiệt tươi cười.

_Tôi tên là Dương Tiểu Phương.

_Cô là học sinh trường nào vậy?????

_Không tôi đã đi làm rồi.Tôi đang là trợ lý Tổng Giám Đốc tập đoàn Minh Thị.

_Hả???Nhìn cô tôi nghĩ cô còn đang ngồi trong ghế nhà trường vậy mà đã đi làm
rồi.Mà cô nói cô làm trong Minh Thị à???Tôi cũng vậy sắp tới tôi cũng
vào làm trong đó.Quả là trùng hợp.


_Vậy à???Vậy thì hay quá.

_Tôi nghe nói để được vào làm nhân viên bình thường trong Minh Thị thôi đã
là 1 kì tích rồi cô còn được vào làm chức Trợ Lý Tổng Giám Đốc nữa chắc
hẳn cô là 1 người rất giỏi.-Gia Kiệt cười.


_Không có đâu chỉ do vận may thôi chứ tôi cũng chẳng giỏi giang gì?Mà anh đượcvào làm trong bộ phận gì vậy?

_Trưởng phòng Makerting nghe nói có người mới xin nghỉ nên tôi xin vào vị trí đó.

_Ồ.Thôi chết muộn rồi tôi phải về-Tiểu Phương nhìn đồng hồ hốt hoảng.

Thanh toán xong Quanng Kiệt đưa Tiểu Phương ra xe.

_Hẹn gặp lại cô vào sáng ngày mai.Tôi mong rằng anh cô sẽ thích món quà này.-Quang Kiệt mở cửa xe cho cô.

_Tôi cũng mong là như vậy.Hẹn gặp lại anh sau.-Tiểu Phương chào tạm biệt Quang Kiệt rồi leo lên xe.

Về nhà cô lên phòng của Minh Quân đặt túi quà lên bàn rồi đi ra.Cô chẵng
mong Minh Quân sẽ thích món quà cô tặng như lời Quang Kiệt nói vì bổn
phận của cô đối với anh chỉ có vậy thôi.


Cốc…cốc…cốc….

_Ai đấy?-Tiểu Phương giật mình.

_Tôi đây.Tiểu Thư có điện thoại ạ?-Tiếng ông Quản Gia nói vọng vào.

_Dạ.Cháu ra ngay đây.-Tiểu Phương bước ra đón lấy chiếc điện thoại từ Quản Gia.

_Alo.Tiểu Phương hả con???Mẹ đây.-1 giọng nói đầy ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.

_Dạ con chào mẹ.Mẹ với ba vẫn khỏe chứ ạ??

_Ừ.Ta và ba con vẫn khỏe.Con sao rồi công việc vẫn ổn chứ?

_Dạ vẫn ổn ạ.

_Minh Quân nó vừa post hình hai đứa đi chơi lên facebook cho mẹ xem.Hai đứa con trông đẹp đôi ghê.-Bà Triệu tấm tắc khen.

_Dạ.-Tiểu Phương chỉ trả lời như cái máy cô đang tự hỏi mình Minh Quân lấy đâu ra ảnh mà đưa cho ba mẹ hôm bữa có đi chơi nhưng 2 đứa chẵng chụp chung 1
tấm nào cả.


_Con thông cảm cho Minh Quân nhé.Nó chỉ biết chúi đầu vào công việc không
biết gì đến ai nữa nhưng con đừng lo mẹ sẽ thường xuyên bảo nó quan tâm
tới con.Con đừng buồn nó nhé.-Bà Triệu an ủi.


_Không sao đâu mẹ Minh Quân anh ấy đối xử tốt với con lắm.Đi làm tan sở là về
nhà ngay.-Tiểu Phương nói nhưng trong lòng cô thì xấu hổ vô cùng.


_Ừ mà hôm nay sinh nhật Minh Quân tụi con có định tổ chức gì không???

_Dạ….t..ụi…con…chỉ mua cái bánh rồi chúc mừng ở Minh Thị luôn rồi mẹ ạ.-Tiểu Phương nghĩ gì nói ra ngay không chần chừ.

_Ừ.Thôi vậy đi nhé.Mẹ phải đi dùng bữa.Có gì mẹ sẽ liên lạc lại sau.-Bà Triệu gập máy.

Gác máy xong Tiểu Phương liền lên mạng xem hình Minh Quân post lên là hình
gì.Cô cũng đang rất hồi hộp.Cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời
trước mặt cô hình cô và Minh Quân đi chơi biển lại còn ôm nhau nữa chứ.


_Anh ta đào đâu ra mấy tấm ảnh này???Anh ta giỏi thật dám ghép hình rồi post lên lừa dối ba mẹ.-Tiểu Phương tức đến nỗi muốn đập tan cái máy.

Cô nằm trằn trọc trên giường chẳng thể nào ngủ được.Cô bị như thế 2 tháng
liền kể từ khi Minh Quân tối nào cũng đi với Thư Kỳ là cô chẳng chợp mắt được cho tới khi anh về cô mới bắt đầu chìm váo giấc ngủ.Đang nằm lăn
qua lăn lại chợt cô nghe tiếng bước chân.


_Anh vào đây tôi muốn nói chuyện với anh.-Tiểu Phương mở cửa ra mặt đầy chất hình sự.

Minh Quân cũng đi theo vào phòng.

_Tại sao anh lại làm thế???Tại sao anh lại dùng ảnh ghép đưa cho ba mẹ bảo
đó là hình đi chơi của tôi và anh.Tại sao????-Tiểu Phương nói nhỏ nhẹ
nhưng chất chứa trong giọng nói của cô là đầy sự tức giận.


_Tôi thích không làm vậy thì lấy đâu ra ảnh mà đưa cho họ mấy tấm ảnh kì
trước đi chơi tôi và cô đều đứng cách xa 1 khoảng đưa cho họ có mà chết
à.Mà thôi gạt chuyện đó sang 1 bên đi tôi muốn bàn với cô việc này.C…ô
sẽ giả vờ mang thai để tôi có thể được nhậm chức sớm hơn và nhất là cô
cũng có thể thoát khỏi chỗ này.


Tiểu Phương chết sững khi nghe Minh Quân nói.

“Anh ta bảo cái gì chứ???Tại sao mình phải vờ mang thai???Đúng thoát khỏi
nơi này là điều ước bấy lâu nhưng sao bây giờ mình chẳng thiết tha gì
nữa.Mình rất muốn ở lại đây nhưng anh ta thì….”


_Không thể được anh suy nghĩ nông cạn quá.Anh nghĩ khi tôi mang thai thì ba mẹ sẽ chuyển giao chức Chủ Tịch lại cho anh và họ sẽ để chúng ta ly dị và
để tôi ra đi khi tôi đang mang trong người đứa cháu của họ à.Không bao
giờ anh đừng c