Snack's 1967
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324863

Bình chọn: 10.00/10/486 lượt.


- Tiểu Vy.. Đừng khóc! Anh hiểu được.

- Anh hiểu? - Nàng ngẩn ra nhìn anh.

Khẽ gật đầu, anh tiếp lời:

- Nếu em đã không muốn, anh cũng không hề ép. Em không muốn đau như vậy, tại sao không rời khỏi Đài Loan?

Nàng đã không còn khóc, mỉm cười nói với hắn:

- Em biết đi đâu giờ?

- Đi đến nơi chấp nhận em. - Anh cười, đưa cho cô một tấm quảng cáo.

- Anh biết thứ này sẽ có ích cho em. Hơn nữa, anh cũng cần mở lòng mình với cô gái kia một chút.

- Cô gái kia? - Nàng dường như quên hết nỗi buồn. Cảm thấy mình hoàn toàn là người khác. Bây giờ nàng chỉ có tò mò về cô gái kia.

Tần Trí kinh hô. Nàng sao thay đổi nhanh vậy? Nhìn như chưa từng có chuyện buồn trong lòng. Sao có thể?

- Tiểu Vy... Em.. không buồn sao?

- Buồn gì chứ? - Nàng cười, phe phẩy tờ quảng cáo New York trước mặt hắn.

- Về...

- Anh khỏi phải nói! Em chỉ muốn thay đổi chút thôi. - Thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên.

Nhìn ra ngay được nàng đang cố cười. Hắn mỉm cười:

- Không sao. Em bảo trọng! Nhớ giữ gìn sức khỏe!

- Cảm ơn anh! Bảo trọng! - Nói rồi, nàng quay người bước đi.

- Bảo trọng! - Hắn đứng đằng sau nhìn nàng, đó là lần cuối hắn được nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương.

- Tiểu Vy, em phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ như em bước đi bây giờ...

Nói rồi, hắn quay người đi, nhắm mắt chấp nhận, một dòng ấm nóng chảy xuống...

Đúng vậy, nàng và hắn đã không còn cơ hội nữa...

Đúng vậy, nàng và hắn bây giờ chỉ như hai đường thẳng song song...

Sẽ mãi chẳng bao giờ cắt nhau...

Lãnh Phong ngồi trong phòng, nhìn trên màn hình, dấu chấm đỏ đã biến mất hơn nửa ngày trước.

- Lãnh Phong! - Tiểu An đẩy cửa đi vào, nhìn hắn gật đầu.

Hắn bật dậy, đi xuống lầu. Tiểu An nhìn trong căn phòng, mọi thứ đều đổ vỡ, chẳng có thứ gì lành lặn cả, cô đã đoán được tiếng động đổ vỡ hôm qua
là của ai.

- Lãnh Phong.. - Khải Bình vẫn đăm đăm nhìn máy tính.

Năm người ở đây đều đã rất mệt mỏi, hôm qua họ như lật tung cả thành phố này lên. Họ đều mặc bộ quần áo cũ, thức qua đêm ở đây.

- Tiểu Vy không còn ở Đài Loan. - Lục Quân để Đường Hi dựa vào lòng, tiếp tục làm việc với máy tính.

- Vậy cô ấy ở đâu?

- Để lấy được nó...

Khải Bình nhìn thẳng vào hắn nói:

- Lãnh Phong?

- Được! Sao cũng được! - Hắn đẩy Khải Bình ra, trực tiếp ngồi vào máy tính.

Lục Quân cùng Tiểu An thấy hắn ngồi, lập tức thả lỏng người ra. Dựa người vào ghế nghỉ ngơi.

Sau mười mấy phút làm việc với máy tính, hắn nhìn dấu chấm đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Hắn thả lỏng người, nhắm mắt nói:

- New York!

- Ta sẽ đến đó? - Tiểu An hỏi.

Khải Bình thay hắn nói:

- Phải! Ta sẽ bay đến đó! Thu xếp đi!

- Lần này hãy mang nhiều đồ chút, giảm lượng quần áo xuống. - Lãnh Phong vẫn nhắm mắt, nhu nhu huyệt dương.

- Tại sao? - Lục Quân thắc mắc.

- Cô ấy vẫn chưa thể bảo vệ mình, khi không biết mình có đang an toàn hay không.

- Ý anh là?

Hắn nhìn lên màn hình, có thêm vài chấm nhỏ màu xanh xuất hiện, bám theo dấu màu đỏ đang di chuyển kia.

- Ta có khách ở New York...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nàng chuyển đến một căn hộ cao cấp, nơi này khá rộng rãi và thoải mái, nàng
cảm thấy ở đây rất thoải mái như ở nhà mình. Căn hộ này là của một bà
chủ gốc Đài, nàng dù biết tiếng ngoại nhưng có người cùng quê của mình
thấy gần gũi hơn. Nàng vào phòng, lấy một miếng bánh champagne bỏ vào
miệng, đi đến phòng tắm. Bộ đồ này nàng rất hay mặc ở nhà Lãnh Phong,
hắn cũng từng nói thích nàng mặc như vậy. Mím môi, lúc nàng để lại quần
áo của hắn mua cho nàng, nàng hoàn toàn quên là nàng vẫn đang mặc bộ
này.

Để nó vào túi đen, nàng vặn vòi nước. Nước lạnh làm nàng rùng mình, nhưng nó làm tâm trạng nàng đỡ đi rất nhiều.

\"Không có gì phải đau, không có gì phải đau cả! Anh ta có thể từ chối vào lần
đầu gặp mặt. Tại sao anh ta không làm vậy? Anh thích để tôi phải đau
đúng không? Tôi chẳng sao đâu!\"

Nàng nhắm mắt. Trong hàng ngàn giọt
nước lạnh băng, có hàng ngàn giọt nước ấm nóng. Nó thi nhau chạy nhảy
lộn xộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng cảm thấy mình như bao
người con gái khác, thích che giấu giọt nước mắt của mình bằng bất kỳ
thứ gì khác.

Đóng cửa xe taxi, nàng nói với tài xế bằng tiếng ngoại ngữ:

- Làm ơn cho tôi đến cầu Brooklyn!

Đi nửa đường, nàng kêu tài xế dừng xe. Nàng cầm chiếc túi đen, đưa cho
người đang đẩy chiếc xe mini từ thiện. Rồi lại lên xe tiếp tục đi.

Lục Quân ngồi dựa vào ghế, kê máy tính lên đùi. Nói với Lãnh Phong:

- Di chuyển rồi!

- Ngược lại? - Hắn hỏi.

- Đúng!

Hắn lấy máy tính Lục Quân, nhìn dấu chấm đỏ kia đang di chuyển rất chậm ngược lại