
ời.
- Anh ghét em như vậy!
Vẫn không tiếng trả lời.
- Nhìn anh một lần được không?
Vẫn vậy. Ánh mắt nàng vẫn dừng ở nơi xa xăm nào đó.
Hắn cười chua xót. Bàn tay nắm chặt đôi tay nhỏ bé của nàng. Hắn đứng dậy,
hôn nhẹ lên môi nàng rồi rời đi. Đóng cửa, Lãnh Phong nói với Đường Hi
cùng Tiểu An ngồi ở ghế:
- Chăm sóc cô ấy thật tốt! Tôi có việc chút!
Đường Hi cùng Tiểu An hiểu chuyện, gật đầu cảm thông nhìn hắn rồi đẩy cửa đi
vào. Hắn mím môi. Đứng trước cửa một căn phòng được cách ly đặc biệt,
bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lại.
Đẩy cửa, đập ngay vào tai là
tiếng gào rú điên cuồng của nam nhân. Hắn ung dung ngồi xuống ghế, nhìn
nam nhân ở trong song sắt đang co ro một góc.
- Trí! - Lục Quân ngồi cạnh song sắt, gọi tên nam nhân ngồi trong kia.
- Trí! Cậu nhớ người này không? - Khải Bình chỉ về phía Lãnh Phong.
- Tiểu Vy? - Từ Trí ngồi co ro, ló cái mặt lên nhìn.
- Phải! Cậu đã làm gì? - Lục Quân nói.
- Tôi không biết! Tôi không biết! - Từ Trí khóc lóc, lắc đầu liên tục.
Lãnh Phong ngồi trên ghế, nhíu chặt mày nhìn Từ Trí. Hắn lúc đó đã cứu cậu
ta, rồi đem Từ Trí nhốt vào đây. Từng ngày trở nên điên dại, hắn biết,
Từ Trí có tiền sử bệnh tâm thần. Biện pháp tốt nhất là đem anh ta vào
đây. Hắn không muốn Từ Trí chết, hắn muốn anh phải từng ngày dày vặt nỗi đau chính mình, phải thống khổ đau đớn gấp vạn lần hắn nhận được. Nhìn
bộ dáng thân tàn ma dại của Từ Trí, hắn nhếch mép cười lạnh, khẽ gọi tên hắn:
- Từ Trí! Tiểu Vy sao rồi?
- Tiểu Vy? Tiểu Vy! Tiểu Vy đâu? - Từ Trí hét lên, vội với tay qua song sắt chỉ về hắn.
- Ừ! Tiểu Vy đâu? - Hắn cười lạnh. Tiểu Vy hiện tại không phải của hắn! Vĩnh viễn không bao giờ!
- Tôi không biết! Tôi không biết! - Từ Trí ôm đầu, lại ngồi co ro một góc.
Nhìn bộ dáng Từ Trí thống khổ như vậy. Hắn cười càng lớn hơn, càng lúc càng
quỉ dị. Khải Bình cùng Lục Quân bên cạnh xót xa. Hắn trở nên thâm hiểm,
tàn ác như vậy. Cũng chỉ có thể bởi một người.
Nàng bao giờ mới tỉnh lại?
Hắn đau khổ như vậy đã một năm.
Vậy chẳng lẽ chưa đủ ?!
Tiểu Bạch ngồi dựa vào giường, khẽ tỳ lên tay Tiểu Vy. Còn Tiểu Hắc ngồi bên cạnh, ánh mắt màu lam nhạy bén vẫn dõi theo nàng ở trên giường
bệnh. Bạch Tiểu An ngồi trên ghế, tay gọt quả táo nói:
- Tiểu Vy à!
Hôm nay là sinh nhật của em. Lãnh Phong bây giờ không thể đến thăm em
được, vậy chị ngồi ở đây nói chuyện với em nhé?
Không có tiếng trả
lời, Tiểu An cười nhẹ. Lãnh Phong sáng nay có việc đột xuất ở công ty
nên đi gấp, từ trước hắn đã ủy nhiệm Lạc thị cho Khải Bình cùng Lục Quân phụ trách, một thân ở lại đây chăm sóc nàng. Cư nhiên hôm nay có việc ở Lạc thị, cũng không thể trách hắn.
Tiểu Bạch dụi dụi vào tay Tiểu
Vy, rên ư ử nhìn nàng. Thật lạ, thường thì chúng ham chơi lắm, sao hôm
nay nàng đưa đến lại ngoan ngoãn như vậy?
- Gâu!! - Tiểu Hắc một thân màu đen tuyền nhảy chồm lên người Tiểu An.
Cô vô tình đánh rơi táo, bụng sẽ đuổi chúng ra ngoài. Thấy ánh mắt nàng từ nơi xa xăm nào đó đã quay trở về, dõi theo cô đang nhặt quả táo. Sắc
mặt Tiểu An trắng bệch, cô vội chạy ra ngoài gọi lớn:
- Bác sĩ! Bác sĩ!
- Lạc tổng! Như vậy có ổn không? - Trợ lý đứng bên cạnh sợ hãi nhìn hắn.
Hắn cầm tư liệu lâu như vậy, liệu có điều gì sai sót? Cô dù làm cho hắn
gần một năm nay nhưng vẫn không thể hiểu được tính của tổng tài. Hắn xem lâu như vậy? Nếu sai sót bị đuổi sẽ sao đây?
Hắn tay cầm tư liệu,
hình ảnh của Tiểu Vy cứ hiện diện lên trong đầu. Thực sự, hắn bây giờ
rất muốn gặp nàng. Không xem nội dung bên trong, hắn tùy tiện đưa tay
lật sang tờ khác, vẫn trầm ngâm khác thường.
- Ding! - Chuông điện thoại vang lên, hắn nhấc máy.
Duy nhất một câu nói vang lên, sau đó là tiếng ngắt điện thoại. Sắc mặt hắn trắng bệch vội đứng dậy:
- Rầm!
- Lạc tổng... tôi làm gì sai sao? - Cô trợ lý đứng đối diện, sắc mặt kinh hãi nhìn hắn. Ôi, sắc mặt Lạc tổng như vậy, phải là cô sắp bị đuổi?
- Tư liệu này ổn rồi! Cô thu xếp rồi hoàn thành nốt đi! - Lãnh Phong lấy áo khoác, vội nới lỏng cà vạt đi nhanh ra ngoài.
Đám nhân viên bên ngoài thấy Lạc tổng vội vàng như vậy cũng nhanh chóng dẹp đường cho hắn. Sắc mặt tổng tài như vậy, ắt rằng Bạch tiểu thư đang có
chuyện a?
Lãnh Phong khởi động xe lái hướng đến bệnh viện lớn. Trong đầu nhớ lại câu nói vừa nãy trên điện thoại:
\" - Tiểu Vy đã tỉnh! \"
Tiểu Vy đã tỉnh, nàng đã tỉnh! Cuối cùng nàng cũng quay lại với hắn! Hắn
mừng rỡ, ý nghĩ muốn gặp nàng càng mạnh mẽ hơn, nhấn ga phóng đến bệnh
viện.
- Đường Hi! Tiểu Vy đâu?
- Anh Phong! Bác sĩ nói cô ấy đã qua! - Đường Hi vui mừng ôm Lục Quân bên cạnh nói với hắn.
Đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy Tiểu Vy nằm trên giường. Những dụng cụ
truyền đã được thu dọn sạch sẽ, hắn mím môi, bước từng bước tới phía
nàng. Bàn tay hắn