Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325314

Bình chọn: 9.5.00/10/531 lượt.

r/>Tiểu Vy còn đang ngắm mình mặc áo sơ mi của hắn. Áo hắn thật lớn a! Che hết
cả hai phần thân thể nàng. Cũng khá thoải mái. Nàng từ xưa vốn thích mặc áo sơ mi của nam nhân, vốn con gái mặc áo của nam nhân nhìn sẽ rất đáng yêu a.

Tiểu Vy ngồi trên ghế, cả ngày trời lặng im ở đó, trên người vẫn mặc áo
sơ mi của hắn, còn ánh mắt thì thẫn thờ nhìn xa xăm. Đến nhà hắn? Gặp mẹ hắn a? Không thể! Nàng không thể đi! Có Lạc Hình cha hắn nàng mới gặp
có vài lần, nhỡ mẹ hắn không ưa nàng thì sao?

- Vy Vy? - Lãnh
Phong ngồi bên cạnh nàng khẽ gọi. Nàng làm sao mà hắn gọi mấy lần không
nghe? Qua khỏi nguy kịch rồi, cớ sao nàng còn như vậy?

- Vy Vy!

- Vâng? - Tiểu Vy giật mình nhìn hắn.

- Nghĩ kĩ chưa?

- Rồi! - Nàng gật đầu.

- Sao? - Hắn cười, đưa tay chỉnh lại áo sơ mi cho nàng.

Tiểu Vy cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Là em có việc nên...

Hắn bật cười. Trời ạ, nàng là nói với ai chứ hắn có nghe được đâu?

- To lên một chút!

Nàng hít một hơi, hạ hai chân xuống rồi nói với hắn:

- Không đi!

Như dự đoán, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt hắn, sắc mặt trầm xuống.

- Nhắc lại!

Tiểu Vy giật mình, lùi hai bước nói:

- Em không muốn đi!

Thấy hắn nhíu chặt mày đứng lên. Nàng theo phản xạ có điều kiện vội quay
ngoắt lại chạy vào nhà. Trốn! Phải trốn! Ở nhà hắn không có an toàn,
trốn thôi! Nàng bỏ xa người nào đó, vội chạy lên phòng, chỉ lấy đồ ăn
vặt, tiền và điện thoại bỏ vào ba lô.

Thấy nàng đi xuống, bà quản gia không khỏi ngạc nhiên. Lạc thiếu sủng nàng còn hơn cả sủng Lạc phu
nhân. Hắn yêu thương nàng thế sao còn muốn trốn đi?

- Bạch tiểu thư! Cô đi đâu vậy?

- A! Đừng nói to quá! Cháu chỉ đi hai ngày thôi, khi nào xong thì cháu
về. Quản gia đừng nói cháu có ra ngoài nhé! - Tiểu Vy lén nhìn xung
quanh, phát hiện Lãnh Phong không có ở đây liền lấy chìa khóa chạy ra
ngoài.

Hắn ở trên phòng nàng nhìn xung quanh, áo sơ mi vứt ở giường,
không mang quần áo, thức ăn biến mất, điện thoại mất tăm, tiền bay sạch. Đích thị là nàng ở khách sạn hoặc về Bạch gia. Nghe tiếng động cơ xe,
hắn nhíu chặt mày đi ra ban công. Không sai, chiếc Aventador màu vàng
kia đã ở cổng.

- Vy! Quay lại đây nhanh! - Hắn bực giọng nói lớn.

Không lâu sau, nàng bước ra khỏi xe, hai tay chụm thành một cái loa nhỏ nói:

- Phong, em không muốn đi Anh! Anh tự đi một mình đi!

Nói xong, nàng giơ tay vẫy vẫy hắn, còn hôn gió hắn nữa. Nàng đây là chán sống mà!

- Chặn lại! - Hắn hét lớn, chỉ tay về phía bảo vệ.

Tiểu Vy hiểu được, nở nụ cười tươi rói nhìn bảo vệ.

\"Thử động vào tôi xem?\"

Hai tên mặc vest đen kia tái mặt, cúi đầu chào nàng rồi lui đi.

\"Thực xin lỗi Lạc thiếu! Tôi có bị đuổi việc còn tốt gấp vạn lần so với bị Bạch tiểu thư đánh.\"

Chiếc xe vàng rời khỏi, Lãnh Phong nhíu mày. Nàng thà như vậy chứ nhất quyết
không về Anh cùng hắn ư? Vậy nàng sẽ làm như thế nào để không phải gặp
mẹ nữa đây?

Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn. Lãnh Phong lấy áo khoác, vội chạy xuống khởi động xe phóng đi.

- Vy Vy, đừng nghĩ như vậy chứ!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thật vậy sao? - Phàm Ngân mẹ nàng ngồi cạnh lo lắng hỏi.

- Phải! Phải a! Anh ta luôn bắt nạt con! Đây nè! Anh ta hôm qua đánh con
a! Đau lắm! - Tiểu Vy giơ tay ra, vết thương bầm tím do nàng làm ra đã
được ngụy biện hoàn hảo.

- Tiểu Vy, Lãnh Phong nhà ta làm như vậy thật với con sao? - Bạch Đỗ ngồi đối diện lo lắng hỏi.

- Phải! Phải a! Anh ta còn bắt con mèo hoang về làm con sợ chạy đi. Còn
đẩy con xuống bể bơi hai lần liền rồi bỏ vào nhà luôn a! - Nàng nức nở
kể.

Bạch Đỗ dáng vẻ đang suy nghĩ lại. Nàng trong lòng cười đắc chí,
bỗng có tiếng động cơ xe quen thuộc ở bên ngoài. Vội bỏ lên phòng, Tiểu
Vy không quên nói:

- Nếu anh ta có hỏi con đừng nói con ở trên phòng nha!

Lãnh Phong bước xuống xe, sắc mặt từ trầm lạnh chuyển sang ôn hòa. Đang thắc mắc không biết chiếc xe vàng kia nha đầu ngốc đã giấu đi đâu. Đi vào
nhà, hắn cười nói:

- Ba mẹ vợ! Con đến tìm Tiểu Vy, cô ấy đâu rồi?

Hai người nào đó vừa nãy mới gật đầu như thái hành. Thấy hắn hỏi đồng loạt
chỉ lên phòng. Hắn gật đầu, không nói gì bước lên lầu.

- Vợ! Em định chạy đi đâu? - Mở cửa, hắn nhìn túi ba lô bỏ trên giường, còn người thì chả thấy đâu.

A! Nàng là không phải vợ hắn a. Ở chỗ này chật ních à! May là gầm giường
không thấp lắm, nàng vẫn chui ra được.(Chị là trốn dưới gầm giường =\"=)

Vài giây sau có tiếng đóng cửa, nàng không thấy động tĩnh gì liền từ từ bò ra.

- May là.. Á! - Chưa kịp nói hết, nàng đã bị một bàn tay nam nhân tóm lấy bế xốc lên.

Hơ, phen này nàng chết chắc rồi!

Hắn cười ôn nhu, hỏi như không:

- Muốn trốn?

Chào


Old school Easter eggs.