
ôi Thần nhìn bức tường cao trước mặt, một năm trước, hắn đã trèo qua đây để trốn, rồi bây giờ, vẫn với vết thương ở chân, hắn lại trèo vào, nhưng không phải trốn, mà là tìm
Ngôi trường yên lặng quá, hành lang dài chỉ có tiếng bước chân của hắn, Khôi Thần cắn răng chịu đau, cố đi đến nơi hắn ngồi lần trước, và đợi
Rất lâu trôi qua, vẫn không có ai khác ngoài hắn trên đoạn hành lang tĩnh mịch này, hắn đã không biết, ngồi một mình ở đây, lại cô đơn đến thế, và hắn nhớ đến An Hiểu Thuyên
Nghe ba mẹ nói, em ra đi vào lúc rạng đông, khi bầu trời vừa chớp nắng, khi tuổi 17 của em vừa kết thúc, lúc đó hắn vẫn còn đang mê man, không hề hay biết tất cả những nghi lễ đưa tiễn em đang lặng lẽ diễn ra, cho đến khi tỉnh dậy, thì một cuộc sống mới cũng đã bắt đầu, cuộc sống không có em
Kể từ đó, tất cả đều là vô nghĩa, kể cả cái chết, cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng
Người Dương Khôi Thần nhớp nháp mồ hôi, vết thương càng lúc càng khiến hắn đau đớn, đến nổi đầu óc cũng không tỉnh táo nữa, mắt hắn hoa lên, tai ù đi, miệng khô rát, chính lúc đó, một giọng nói ở sâu trong hồi ức chợt vang lên
- Để tôi băng bó vết thương cho
Dương Khôi Thần cố mở hé mắt, trước mặt hắn, chính là An Hiểu Thuyên, nó đang cúi người nở nụ cười quen thuộc với hắn. Khôi Thần mỉm cười yếu ớt, cố nhấc cánh tay không còn chút sức lực lên để chạm vào khuôn mặt mà hắn rất yêu
- Em đã ở đâu vậy?
Hiểu Thuyên cầm lấy tay hắn, hôn vào lòng bàn tay, nước mắt lăn dài, Dương Khôi Thần nhẹ nhàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt chực rơi của vợ, trong khi khóe mắt hắn đã ướt đẫm
- Không lẽ ảo ảnh mà cũng phải để anh thấy bộ dạng xấu nhất của em à?
An Hiểu Thuyên phì cười làm lộ hai lúm đồng tiền hai bên má, Khôi Thần cũng cười, và hắn ngắm nhìn nó thật lâu. An Hiểu Thuyên bình thường luôn ríu rít là thế mà bây giờ chỉ im lặng nhìn hắn, đôi mắt em ấm áp màu nắng, mái tóc nâu bồng bềnh ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, em xinh đẹp và tràn đầy sức sống như ngày đầu hắn gặp em. Dương Khôi Thần đưa tay vuốt tóc An Hiểu Thuyên, nước mắt rơi xuống môi mặn chát
- Anh…nhớ em nhiều lắm…anh muốn..về nhà
Cơn đau chợt ập đến khiến Thần nhăn mặt vì đau đớn, máu từ vết thương ra nhiều đến mức lan ra một vùng khá rộng, cánh tay vô lực rơi xuống, hình ảnh của Hiểu Thuyên cũng nhòe đi rồi biến mất. Dương Khôi Thần đổ người xuống nền gạch lạnh, hơi thở yếu dần
Ngày hôm nay Dương Khôi Thần tỉnh dậy, hắn thấy bầu trời
tươi sáng hơn rất nhiều, cảm giác nhẹ nhõm như đã bỏ được tảng đá trong
lòng xuống vậy. Khôi Thần thấy mẹ của mình đang đứng nhìn ra ngoài cửa
sổ, ánh mắt bà buồn rầu vô cùng, Thần chống tay ngồi dậy, nghe thấy
tiếng động, bà giật mình thoát khỏi suy tư, quay sang nhìn hắn, đôi mắt
bà chợt trở nên giận dữ, bà bước nhanh đến và tát thật mạnh vào mặt hắn, cái tát đau đến đến nỗi bàn tay bà cũng đau buốt
Dương Khôi Thần không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, trái lại, hắn lại bình
thản như tất nhiên rồi, hắn nhìn mama Dương, nước mắt bà không ngừng
rơi, đôi tay vừa đánh hắn lúc nãy run lên vì xúc động. Dương Khôi Thần
nén đau bước xuống giường, nhẹ nhàng ôm mẹ vào lòng, đôi môi nhợt nhạt
khẽ hôn lên tóc bà
- Xin lỗi mẹ
Jin muốn lộn tròng ra khi thấy Khôi Thần mặc đồng phục nghiêm chỉnh đến
lớp, trên người không có mùi rượu cũng như không dính máu, thậm chí kinh khủng hơn là còn mang đầy đủ sách vở ghi bài, và không chỉ mình Jin
thắc mắc mà cả Gim và Won đều kinh ngạc khi thấy giờ ăn trưa Khôi Thần
vẫn đọc sách. Biết tính của hắn nên chẳng ai hỏi, nhưng đều có chung ý
nghĩ rằng người khiến hắn lại thay đổi như vậy chỉ có thể là An Hiểu
Thuyên
Và cứ thế, nơi thường xuyên lui tới của Dương Khôi Thần từ bar, nhà kho, đường đua…trở thành trường học, thư viện, chẳng mấy chốc đại ca trường
trở thành con mọt sách khiến không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng
ngạc nhiên, thậm chí một cuộc họp kín của giáo viên đã diễn ra mục đích
để chọn lại dàn giáo viên ưu tú dạy học cho lớp của Dương Khôi Thần, thế mới biết sức ảnh hưởng của hắn to lớn đến thế nào
- Đưa đây
Hạ Thiên Di giật mình ngẩng lên thì thấy Dương Khôi Thần đã đứng trước
mặt từ lúc nào, và tất cả học sinh đang nhìn chằm chằm vào họ
- Đưa gì cơ?
Thiên Di nhíu mày ra chiều không hiểu, Thần nói giọng không chút âm sắc
- Đừng để tôi đào nhà cô lên để tìm
Cô hơi tái mặt, ai thì được chứ hắn tuyệt đối không phải người nói
suông. Thiên Di nuốt nước miếng, mở cặp ra và lấy tấm hình đưa cho Thần. Hắn nhìn bức ảnh, lúc đầu khi tìm không được, hắn đã nghĩ có khi mất đi lại tốt hơn, nhưng rồi, hắn vẫn không thể từ bỏ
Hạ Thiên Di nhìn theo bóng Dương Khôi Thần đầy tiếc nuối, cô muốn được
con người đó chú ý biết bao, cô đã yêu hắn, yêu cái cách hắn yêu An Hiểu Thuyên, mãnh liệt và vô cùng sâu sắc
Còn mải ngẩn người suy nghĩ thì một giọng nữ nhẹ nhàng kéo cô về thực tại
- Nói chuyện với chị một chút được kh