
ng Thiên bị đánh đó, mày có biết ko Yến Nhung?
- cũng nghe thoáng thôi. mấy con nhỏ trong lớp tao chứ ai!
Yến Nhung nói giọng chán chường. còn mấy con nhỏ kia ai cũng nhao nhao:
- mày biết hả? ai zậy?
- thì là đám nhỏ Ngọc Thuý đó. tụi nó mê ông Long gần chết.
- uhm, mà nó gan ghê. dám đánh Phụng Thiên.
cả đám ồ lên. Yến Nhung thì cười nhạt tỏ vẻ mình biết chuyện:
- thì là hôm bữa ông Long đi đua dẫn theo Phụng Thiên, làm cho con nhóc bên Marie ngứa mắt. Thế là nó nói lại với đám Ngọc Thúy thôi.
- mày biết nhiều ghê ha. nhưng mà sao mày ko nói để Phụng Thiên còn biết dg mà lo.
Yến Nhung nói mặt đanh lại:
- tại con nhóc đó tao bị fạt gần cả tháng nay ko dc đi chơi. cho nó bị đánh cho tởn.
nói xong câu đó thì cả bọn đứng nhìn Yến Nhung ko nói nên lời.
- ê, tụi bay sao zậy? trúng gió hả?
1 nhỏ lên tiếng:
- Nhung, mày...mày
- sao lắp bắp rồi?
vừa nói Yến Nhung vừa quay sang đàng sau, nó trợn mắt lên khi thấy Long đang đứng đàng sau lưng mình với khuôn mặt của sư tử:
- cô vừa nói cái gì hả? chỉ vì như vậy mà cô để Phụng Thiên bị đánh như vậy hả?
- chuyên của nó thì liên quan gì tới tôi.
- cô hèn như mẹ của mình. chỉ biết đâm thọc chuyện người khác.
- anh...anh dám nói với tôi như vậy?
Long trừng mắt nhìn Yến Nhung:
- mày là cái quái gì mà tao fải sợ mày? nói cho biết tao gai mặt mày lâu rồi đó!!!!
Yến Nhung hơi sợ nói:
- anh...đừng có giở giọng đó với tôi. nhà này có hai anh em mấy người là 1 điều nhục nhã.
- mày nói gì con kia?
Nhất Nguyệt ko biết ở đâu đi tới đã nghe dc thì điên lên hỏi làm Yến Nhung sợ xanh mặt nhưng vẫn ngoan cố:
- tao nói 2 người. mẹ thì lăng loài mà còn bày đặt....
Long định tát cho nó 1 cái thì Nhất Nguyệt đã giữ lại:
- anh, ko cần đánh con này.
- sợ rồi sao?
Yến Nhung hỏi.
Nhất Nguyệt cười khẩy nói:
- tao nói cho mày biết. tuy mẹ anh em tao lăng loài thật nhưng anh em
tao ko hèn hạ như mày. để thoát thân mày đã khiến Phụng Thiên suýt chết. Đình An và Thiên Anh fải băng bó.
- thì sao? ai biểu mấy người nhiều chuyện, đi tới đó làm gì?
- còn già mồm!!!
nói rồi Nhất Nguyệt đưa tay định cho con này ăn 5 ngón tay trên mặt thì Thiên Long đi tới:
- nè, thôi gây sự đi. Long, tao nghe nói có đứa định cho Phụng Thiên thêm 1 trận nữa đó.
Long điên người chửi:
- bọn chó!!!tao ko cho chúng nó gãy răng thì ko chừa mà.
- nhưng mà nghe nói là con gái
Nhất Nguyệt lao vào:
- anh ko đánh thì để em.
Long cười:
- vậy chúng nó tới số rồi. Long, mày dẫn tụi tao đi.
khu ven sông
- ê con nhỏ kia? lại gặp nhau rồi.
Phụng Thiên
hết hồn ngẩng mặt lên và như muốn xỉu khi đứng trước mặt cô là mấy con
nhỏ hồi sáng. Đứng dậy định lủi thủi bước đi thì đã bị chặn lại
- đi đâu vậy? mình quen nhau mà
Phụng Thiên ngước mắt nhìn con nhỏ trước mặt mình.
- hồi sáng mấy bạn đánh mình rồi mà.
- nhưng chưa đã tay đó mà.
1 con nhỏ khác nói chen vào. Phụng Thiên gườm người định chạy đi thì đã bị bọn đó nắm tóc lại:
- chạy đi đâu??? mình chưa nói chuyện xong mà.
Phụng Thiên quay người nhìn thẳng vào đứa đang nắm tóc mình:
- ê, thích tóc tui lắm hả mà nắm?
cả bọn hết hồn nhìn Phụng Thiên. con nhóc mà mới sáng sớm hiền như nai
mà bi giờ dữ như cọp đang nhìn tụi nó. con nhóc cầm đầu-Ngọc Thúy bước
ra nhìn Phụng Thiên:
- mày nói hay lắm. ko ngờ mày chỉ giỏi đóng
kịch. hồi sáng tao wen nói mày biết mày nên tránh xa anh Long ra. nếu ko thì đừng trách bọn tao.
- thật là mất mặt mà. cả 1 lũ dại trai
Phụng thiên nói nhỏ nhưng vẫn đủ để bọn kia nghe. Ngọc Thúy bước đến
tát cho Phụng Thiên 1 cái nảy lửa. sau 1 fút ôm mặt Phụng Thiên tát lại
Ngọc Thúy...ko fải vừa Ngọc Thúy tát Phụng Thiên...Phụng Thiên lại tát
Ngọc Thúy...tát..tát...cả bọn đứng ngoài đến là hoa mắt. bỗng có 1 con
nhỏ từng ở trường đua bước tới:
- tụi bây khùng hả? tự nhiên đứng tát như khỉ
Ngọc Thúy bất giác quay ra thì thấy bọn Loan Chi liền nói:
- chuyện này ko liên quan đến mày.
- nhưng nó là của tao. nghe nói hồi sáng mày đánh nó rồi mà
- chuyện này ko có fần của mày. biến đi
tranh thủ mấy con dại trai này cãi nhau Phụng Thiên lủi đi về hướng bờ sông.
cả bọn cãi nhau 1 hồi nhìn lại thì ko thấy Phụng Thiên đâu. Loan Chi hét lên:
- tại tụi mày đó. đồ chó. nó chạy đi rồi.
- tại tụi tao hả? là mày tới fá thì có.
Ngọc Thúy cũng bực bội ko kém. Loan Chi liếc mắt sắc lẻm nhìn Ngọc Thúy. làm cô khó chiu hỏi:
- ê, mày bị gì nhìn tao giống như là lỗi của tao hết zậy hả?
- ko fải tại đám