
a ngoài âm thanh rợn người
kia Trúc Chi thở nhẹ hé mắt ra nhìn. Một cánh tay ai đó vươn ra chặn đứng thanh
gậy trên đầu cô.
Mùi hương bạc hà thanh mát len vào cánh mũi.
- Thật là chướng mắt.
Giọng nói sắc lạnh vang lên, ánh mắt ngang tàn vụt tối hằn
lên tia nhìn lạnh lẽo đến rợn người như đôi mắt quỷ dữ. Chỉ trong một cái chớp
mắt Thiên Vương đã trở tay giật lấy thanh gậy phang thẳng vào đầu tên tóc vàng.
Hắn ngã vật ra đường đầu óc choáng váng quay cuồng, máu rỉ
ra từ một bên mái đầu. Bọn còn lại thấy vậy liền hầm hổ xông đến liên tục ra
đòn nhưng chẳng thể nào đánh trúng anh. Thiên Vương nhanh đến nỗi cứ như là có
phép thần thông, anh vụt biến rồi đột ngột xuất hiện trả đòn.
Tay đấm chân đá anh khiến bọn chúng không kịp và cũng không
thể trở tay. Trúc Chi tròn mắt khi chỉ trong phút chốc cả bọn nằm la liệt dưới
chân. Tên cầm đầu vẫn không chịu thua hắn rút dao lao đến điên cuồng đâm chém
nhưng đường dao thứ nhất vẫn chưa dứt thì cổ tay hắn bị Thiên Vương siết chặt.
Hắn đau đớn buông tay để rơi con dao, miệng không ngừng xin tha.
Ánh mắt lạnh nhìn hắn đầy chết chóc.
- Là bàn tay bẩn thỉu này.
Thiên Vương lạnh lùng buông câu nói rồi bẻ mạnh cánh tay hắn
về sau. "Rắc" tiếng xương gãy hòa lẫn cùng tiếng hét thảm thiết.
Cách đấy không xa trong một chiếc Mercedes đen sang trọng
chàng thanh niên có gương mặt đẹp và ánh mắt lạnh giận dữ vò nát bức ảnh trong
tay - đó là bức ảnh của cô gái nhỏ có mái tóc xoăn dài gương mặt đẹp và đôi mắt
to. "Vô dụng".
Xong xuôi mọi chuyện Thiên Vương bình thản kéo Trúc Chi đến
rạp chiếu phim, mua nước ngọt và đủ thứ đồ ăn rồi quăng hết cho cô.
- Anh làm gì vậy?
- Đi xem phim.
- Muốn xem thì anh xem một mình đi tôi còn phải đi tìm An
An.
Vừa dứt lời chuông điện thoại của Trúc chi reo lên, An An gọi
báo rằng Đăng Khoa đã đưa cô về nhà an toàn.
- Đi thôi chẳng phải em có hai vé hay sao. Đừng phí!
Trúc Chi như con rối bị anh điều khiển, chưa kịp định thần
thì cô đã yên vị trong rạp chiếu phim. Bộ phim bắt đầu mọi ánh đèn đều bị tắt
ngấm có muốn trở ra thì cũng không thấy đường mà đi. Dù gì cũng đã vào đến chỗ
nên Trúc Chi đành ngoan ngoãn ngồi cạnh anh.
- Này, anh lại ngủ à? Phim hay thế mà lại ngủ sao?
- Không hứng.
Trúc Chi nhăn nhó, không có hứng xem mà nhất quyết một hai
lôi cô vào đây. Nể tình anh vừa cứu mình nên Trúc Chi im lặng cho qua. Dưới ánh
sáng mờ mờ của màn hình Trúc Chi thoáng thấy vết bằm trên tay anh, là vết bằm
do cú đánh lúc nãy.
Chợt nhớ ra mình có mang theo thuốc chuyên dùng để xoa lên
các vết sưng bầm tím. Ngày trước Thanh Phong luyện võ hay bị thương kiểu này
nên lúc nào cô cũng mang thuốc theo riết rồi thành thói quen.
- Em làm gì thế? - Thiên Vương nhíu mày khi cô chạm vào vết
thương.
- Ngồi yên, thoa thuốc cho tan máu bầm, mau hết sưng.
Thiên Vương lại nhắm mắt ngủ trong khi cả rạp căng mắt lên
xem phim và cười ồ lên vì tình tiết hài hước nào đó.
- Một chút thôi.
Thiên Vương thì thầm trên vai Trúc Chi khi cô có ý định đẩy
anh ra. Mùi bạc hà thanh mát dịu nhẹ quấn lấy Trúc Chi, không hiểu sao cô lại mềm
lòng yên lặng cho con ma ngủ này tựa vào. Cảm xúc khác thường kia lại dấy lên
mơn man ấm áp đến lạ thường.
***
Từ khi Trúc Chi và Đông Quân làm lành với nhau thì ngoài giờ
học ra An An luôn có một mình, không Trúc Chi bên cạnh vừa buồn vừa tủi khi bị
mấy cô nữ sinh khác lợi dụng thời cơ để ức hiếp.
- Này, không có mắt à? - Ái Vy hét lớn khi An An vô tình va
vào người cô.
- Xin lỗi. Tớ không cố ý.
- Thật là khó ưa mà hèn chi cô bạn thân nhất cũng chẳng thèm
quan tâm đến.
- Phải rồi, có đi theo người ta thì cũng chỉ tổ cản mũi
thôi. Hình như cậu "hơi" bị dư thừa thì phải. - Cô bạn thân của Ái Vy
cũng chen vào.
- Các cậu đừng quá đáng như vậy chứ!
- Ôi trời, hôm nay dám cãi lại nữa này? - Ái Vy cười gằn.
Tránh xảy ra chuyện không hay nên An An im lặng bỏ đi trước
nào ngờ mấy cô tiểu thư kiêu kì này vẫn không chịu buông tha. Một cô bạn túm
tóc An An kéo lại. Vừa lúc đó một bàn tay ai đó vươn ra chặn lại.
- Làm thế không hay đâu đấy!
Mấy cô tiểu thư lập tức thay đổi nét mặt, trở về cái vỏ bọc
dịu dàng dễ thương. Đăng Khoa mỉm cười khoác tay lên vai An An, anh nhẹ giọng.
- Tôi nhờ các cậu chuyện này nhé!
Ái Vy và mấy cô bạn cười tươi gật đầu đồng ý ngay lập tức.
- Từ đây về sau đừng bao giờ làm phiền An An nữa. Nếu
không........
Đăng Khoa chợt nghiêm mặt lại, chất giọng lạnh đầy đe dọa.
- Các cậu sẽ phải trả giá đó!
Nụ cười tươi tắ của mấy cô nàng liền tắt ngấm, gương mặt
hiên lên sự sợ hãi. Họ vâng nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng rút lui. Lúc bấy giờ
An An vẫn không khỏi ngạc nhiên trước hành động này của Đăng Khoa.
- Thôi được rồi, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó nữa. Không
dễ chịu chú