
ài Thiên
Vương, anh đã lấy chìa khóa phòng ở khu Nhất nên cô không thể về đó mà nghỉ
trưa.
Đang lăn tăn với mớ suy nghĩ bực dọc khi nhắc đến Thiên
Vương thì Trúc Chi giật mình khi Thanh Phong dúi vào tay cô chiếc chìa khóa.
- Đây là chìa khóa phòng anh nếu em muốn nghỉ trưa thì cứ đến
đó.
- Nhưng........
- Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn nhường chỗ cho em thôi. Còn
chìa khóa phòng em thì anh sẽ gặp Thiên Vương để lấy lại. - Thanh Phong cười hiền
xoa đầu Trúc Chi.
Ra đến cổng thì cả hai đều ngạc nhiên khi thấy An An đang đứng
nói chuyện với Thiên Vương, Đăng Khoa cũng có mặt. Do khoảng cách khá xa nên cả
hai không nghe được họ nói gì chỉ thấy vẻ mặt lo sợ của An An.
- An!
Trúc Chi gọi vọng khiến cả ba nhân vật kia giật mình quay đầu
lại. Thiên Vương lướt mắt qua Trúc Chi rồi lãnh đạm bước lên xe ra về, ánh mắt
vẫn ngang tàn khinh khi.
- Có chuyện gì vậy? Anh ta không làm gì cậu chứ?
- Không. Không có gì đâu, thôi tớ về trước đây.
An An vội vã quay gót rời đi, lòng rối bời không biết phải
làm thế nào mới đúng. Bất kì quyết định nào của cô trong lúc này đều sẽ làm tổn
thương những người cô yêu mến.
Sáng hôm sau.
Vừa tạm biệt Phong ở lối rẽ vào dãy nhà dành cho khối 12
Trúc chi rảo bước về lớp nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô sững người dừng
chân. Dưới một tán cây lớn, trên chiếc ghế đá An An đang ngồi khép nép bên cạnh
Thiên Vương.
Trúc Chi như chết đứng khi Thiên Vương nghiêng đầu hôn nhẹ
lên má An An, cô nghe như tim mình vỡ tung ra, một cảm giác sợ hãi bất thường
chiếm lấy đầu óc. Trúc Chi không biết tại sao nhưng bây giờ cô thấy sợ thậm chí
là rất sợ.
Trúc Chi không hiểu nổi tại sao An An lại dính vào con người
đó? Tại sao không là ai khác mà lại là An An hiền lành của cô? Tại sao người đó
lại là anh? Tại sao? Hàng tá câu hỏi cứ đổ dồn đến khi Thiên Vương lạnh lùng lướt
qua cô như một người xa lạ, anh không nhìn cô.
- Trúc Chi? - An An lo lắng lay người Trúc Chi.
- Cậu? Chuyện....chuyện gì đang xảy ra thế này? Cậu và anh
ta? Hai...hai...
Trúc Chi không hiểu sao mình lại mất bình tĩnh đến thế.
- Tớ thích anh ấy! - An An khẽ giọng.
Trúc Chi bị sốc nặng trước lời thú nhận của An An. Cảm giác
đau lòng đột ngột trào dâng.
- Cậu bị điên à? Anh ta là D.A boy đấy! D.A boy thay bạn gái
như thay áo không ai vượt ngưỡng một ngày. Cậu biết rõ điều đó sao còn đâm đầu
vào? Anh ta sẽ làm khổ cậu đấy.
- Tớ biết nhưng....
- Nhưng sao? Chẳng lẽ cậu tin anh ta sẽ chung thủy với cậu?
- Ừm tớ tin như vậy.
- Cậu điên thật rồi. Tại sao không là ai khác mà lại là anh
ta? Cậu có biết mình đang làm điều ngu ngốc đến mức nào không?
Trúc Chi đột ngột nổi giận, có thứ gì đó rất bấn loạn trong
cô.
- Tớ biết nhưng đây là lựa chọn của tớ mong cậu hãy tôn trọng
quyết định của tớ.
An An cuối mặt đánh rơi giọt nước mắt khi Trúc chi sa sầm
nét mặt bỏ đi.
"Xin lỗi cậu. Tớ đành làm kẻ thất hứa một lần vậy."
Ngay trong buổi sáng hôm ấy tin đồn An An trở thành bạn gái
của D.A boy nhanh chóng được lan truyền khắp học viện, ban đầu có rất nhiều người
không tin nhưng cho đến buổi sáng hôm sau thì tất cả những nghi ngờ đều tan biến.
Hầu hết mọi người đều sững sốt khi tận mắt chứng kiến cảnh Thiên Vương và An An
cùng nhau đến trường, buổi trưa thì Thiên Vương đến lớp đón An An xuống canteen
ăn trưa.
An An nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi
người và cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi câu chuyện. Ai Ai cũng cho rằng
An An vì ham muốn tiền của Thiên Vương nên mới chủ động đeo bám lấy anh, còn về
phần Thiên Vương thì anh cũng chỉ chơi đùa thôi An An cũng sẽ như bao cô gái
khác chẳng bao giờ qua nổi ngưỡng cửa một ngày.
Hôm nay, cả Học viện Trưng Vương đều xôn xao bàn tán về ngưỡng
cửa ngày thứ ba của An An. Phải! Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm Trúc Chi chứng
kiến cảnh không tưởng ấy. Mặc cho cô khuyên ngăn cỡ nào An An nhất quyết vẫn
không nghe lời.
Cứ nghĩ đến chuyện này Trúc Chi lại thấy buồn, cô lo cho An
An hiền lành sẽ như thế nào khi rơi vào tay một kẻ có trái tim ác quỷ. Trúc Chi
cũng đã bạo dạn đi tìm Đăng Khoa hỏi cho ra lẽ nhưng câu trả lời vẫn không khá
hơn. " Chuyện của cậu ấy anh không tiện xen vào".
Cứ nghĩ là Thiên Vương đang đùa cợt với An An nên Trúc chi
không tài nào chịu được cô đánh liền đi hỏi thẳng anh.
- Tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Gì?
- Anh đối với An An là thật lòng chứ?
- Liên quan gì đến em?
Thiên Vương tựa lưng vào thành ghế duỗi thẳng chân, lãnh đạm
trả lời mắt vẫn không nhìn Trúc Chi.
- Sao lại không liên quan, An An là bạn tôi. Nếu anh dám đem
bạn ấy ra làm trò đùa thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
- Tôi không thật lòng đó em làm gì tôi nào?
Lúc này Thiên Vương mới hướng ánh nhìn sắc lạnh vào Trúc
Chi. Câu nói này của anh khiến