
mà yên ổn". Thật ra ba và anh hai Trúc Chi nói
câu nói này chủ yếu là muốn thử xem phản ứng của cô như thế nào.
- Vỡ rồi!
- Gì? Sao lại vỡ?
- Thưa đại thiếu gia tôi đập vỡ rồi.
Lúc bấy giờ Thiên Vương mới quay sang, anh nhìn Trúc Chi bằng
ánh mắt giận dữ. Anh quát lớn khiến cô giật mình tròn mắt.
- Rốt cuộc em làm cái quái gì thế hả? Em là người chơi đàn
hay đập đàn?
- Thì....mà việc gì anh phải hét to thế? Đàn của tôi thì làm
gì là quyền của tôi.
Thiên Vương quăng ánh nhìn sắc lẻm về phía cô, buông một tiếng
"Hừ!" rồi lạnh lùng bỏ đi. Cùng lúc đó Thanh Phong cũng vừa bước đến.
- Cậu ấy nói gì với em thế?
- Không có gì. Đột nhiên anh ta hỏi em sao không chơi đàn nữa.
- Em nói thật?
Thanh Phong nhíu mày tỏ ý nghi ngờ.
- Anh lại nữa rồi. Từ bao giờ anh mất niềm tin nơi em thế?
Thanh Phong thở hắt ra anh ngồi xuống cạnh Trúc Chi đưa tay
vặn nắp chai nước suối rồi đưa cho cô. Anh không hề hay biết rằng hành động vừa
rồi của mình đã khiến Trúc Chi ngạc nhiên đến hoài nghi.
- Anh....?
- Gì thế em?
- À...không...không có gì.
Vô tình Trúc Chi chạm vào sợi dây chuyền để rồi đột ngột thấy
lòng dậy sóng. Cô cứ nhìn anh, một ánh nhìn lạ lẫm đan xen và phức tạp giữa những
xúc cảm lẫn lộn. Trước giờ Thanh Phong không bao giờ thuận tay trái vậy mà lúc
nãy anh dùng tay trái để mở nắp chai nước. Cô đang cố tìm kiếm lí do để buộc
mình tin rằng mọi chuyện vẫn ổn, anh vẫn là anh là Thanh Phong của cô như ngày
nào. Đây chỉ chuyện bình thường thôi, không sao hết.
Tần ngần lúc lâu Trúc Chi thỏ thẻ lên tiếng.
- Mai anh đưa em đi xem phim kinh dị nhé!
- Sao tự dưng lại muốn đi xem thể loại đó? Em không sợ à?
Đôi mắt trong mở to ngạc nhiên, tim bắt đầu run lên. Lo sợ lại
choáng ngộp tâm hồn.
- Em..em muốn đi xem.
- Ừ! Nếu em thích mai anh sẽ đưa em đi xem.
Thanh Phong vui vẻ đồng ý nhưng anh đâu ngờ rằng mình vừa phạm
một sai lầm lớn. Lần thứ hai anh để lộ sơ hở của mình.
Trúc Chi thấy nghẹn lời trước biểu hiện của anh. Những cơn
bão lòng lại cuộn sóng. Từ trước đến giờ chưa lần nào cô xem phim kinh dị một
phần vì sợ không dám xem một phần vì Thanh Phong nhất quyết không cho xem vì
anh sợ cô sẽ bị ám ảnh.
"Cái gì anh cũng có thể chiều em nhưng riêng chuyện này
thì không. Anh muốn em có những giấc ngủ ngon lành và bình yên"
Đó là câu mà Thanh Phong hay nói mỗi khi Trúc Chi đề cập đến
chuyện này để thử thách anh. Nhưng giờ đây câu trả lời đã hoàn toàn khác biệt.
Buổi sáng thứ bảy yên bình thả mình vào không gian thành phố,
cuộc sống tấp nập đã vơi đi một phần. Theo như lời hứa Thanh Phong đến đưa Trúc
Chi đi xem phim kinh dị, thậm chí anh còn mua sẵn vé.
Trúc Chi vẫn im lặng đi với anh nhưng rồi cô đổi ý muốn đến
viếng mộ Đông Quân. Dù cảm thấy có chút kì lạ trước thái độ của Trúc chi nhưng
Thanh Phong vẫn chiều theo.
Đặt bó bách hợp trắng muốt xuống trước bia mộ thẫn thờ lúc
lâu Trúc Chi cũng ngồi xuống. Dòng chữ Thanh Phong trên bia mộ vẫn làm cô cảm
thấy đau như ngày nào, một nỗi đau của sự mất mát chứ không phải nỗi đau của sự
thương cảm hối tiếc dành cho người đã khuất. Dẫu biết rằng người nằm ở kia là
Đông Quân nhưng sao cô vẫn cảm thấy đau.
Thời gian gần đây những cơn mộng mị của cô lại kéo về, thỉnh
thoảng vẩn là giấc mộng máu nhưng đa phần lại là khung cảnh tĩnh lặng trầm buồn
của khu mộ. Giấc mơ đem đến một cảm giác thật cô đơn. Đưa tay chạm nhẹ vào dòng
chữ mang tên anh đột nhiên cô lại muốn khóc vô cùng.
- Em sao vậy? Sao lại khóc? Em không khỏe ở đâu sao?
Thanh Phong lau vội dòng nước mắt vừa tràn ra khóe mi.
Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh, một ánh nhìn vô định. Gương
mặt này, giọng nói này, mùi hương này đều là của anh, anh vẫn là anh đấy thôi
nhưng sao cô lại có cảm tưởng xa cách hơn người nằm ở kia.
- Anh...chiếc nhẫn của anh đâu?
- Chiếc nhẫn?
Thanh Phong nhíu mày trong giây phút ngắn ngủi anh đã để lộ
vẻ lo lắng.
- Ừm, chiếc nhẫn của anh, một cặp với cái này.
Trúc Chi kéo sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn ra khỏi cổ
áo.
- Sao tự dưng em lại hỏi về nó? Anh cất ở nhà chứ đâu.
Trúc Chi cười nhạt, nước mắt lại ứa ra.
- Anh nói dối. Thực chất anh không có giữ chiếc nhẫn bởi...bởi
vì nó nằm trong kia.
Trúc Chi chỉ tay về phía ngôi mộ rồi cũng bậc khóc thành tiếng.
Làm sao cô có thể quên được cái ngày định mệnh kinh hoàng ấy. Từng giây từng
phút cô đều nhớ rất rõ. Lúc anh đặt tay lên má cô thì chiếc nhẫn vẫn còn ở đấy
- trên tay anh.
Tình yêu và nỗi nhớ cô dành cho anh quá lớn, lớn đến nổi
điên cuồng lấn át cả lí trí để cô mù quáng tin rằng anh vẫn còn sống và người nằm
kia không phải là anh.
- Đủ rồi Đông Quân ơi, anh dừng lại đi. Đừng lừa em nữa.
Thanh Phong giật mình anh thấy bối rối không biết phải làm
thế