
Trúc Chi nổi giận.
- Đồ điểu, tránh khỏi bạn tôi ngay.
Thiên Vương đứng bậc dậy túm lấy cổ áo Trúc Chi, giọng nói lạnh
rít qua từng kẽ răng.
- Em nghĩ mình là ai mà dám nói chuyện với tôi bằng thái độ
này?
"Bốp"
Thiên Vương lùi ra sau lấy tay quẹt vệt máu vừa ứa ra nơi khóe
miệng sau cú đấm mạnh. Ánh mắt anh hằn lên tia nhìn ác quỷ.
Thanh Phong đứng chắn trước mặt Trúc Chi, hướng đôi mắt lạnh
về phía đối phương.
- Đừng chạm vào bạn gái tôi, tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy
ra.
Một nụ cười nửa miệng thoáng hiện lên trên gương mặt mà
thiên thần đã ngủ quên.
- Vậy cậu cũng nên tránh xa bạn gái tôi ra. Tôi cũng sẽ
không bỏ qua nếu cậu chạm vào An An.
Thanh Phong thoáng nhíu mày khi biết Thiên Vương biết được
việc mình đi tìm An An hỏi cho ra chuyện.
Khi Thiên Vương rời đi thì Trúc Chi cũng bậc khóc. Hụt hẫng
là cảm giác bây giờ của cô, mọi lời giải thích của Phong cô đều không nghe lọt
tai. Không chỉ Thiên Vương mà ngay cả Thanh Phong của cô vẫn đang có một sự
quan tâm đặc biệt đến An An. Không phải ganh tỵ hay ghen ghét gì An An mà là
đau buồn vì đột ngột nhận ra mình không ở vị trí như bấy lâu nay vẫn luôn nghĩ.
Một sự thay đổi thầm lặng nào đó đang diễn ra, quỹ đạo tình
cảm đã chệch hướng.
***
Lần thứ bảy Trúc Chi và An An cãi nhau khi nói về Thiên
Vương. An An vẫn không chịu tin lời Trúc Chi, cô vẫn một mực khẳng định tình cảm
giữa hai người vẫn rất tốt và bằng chứng là đã năm ngày trôi qua.
Thở dài mệt mỏi Trúc Chi bước ra khỏi thư viện sau hàng tiếng
đồng hồ ngồi trong ấy mà vẫn không tài nào nhét nổi vào đầu những con chữ. Đang
lầm lũi trên cầu thang thì cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Thiên
Vương và Đăng Khoa.
- Cậu suy nghĩ kĩ chưa?
- Từ trước đến giờ có khi nào bộ não của tôi không làm việc
đâu?
- Cậu nghiêm túc chứ? Thấy cậu đối xử với Trúc Chi như vậy
tôi cứ tưởng.
- Cậu quên vụ cá cược của chúng ta à? Tôi đã cá là mình sẽ
cưa đổ con bé đó.
Trúc Chi thấy lùng bùng lỗ tai, cô không thể tin được những
gì mình vừa nghe thấy lại là sự thật. Vậy ra trước giờ tất cả chỉ là trò đùa,
trò cá cược. Cô chẳng là gì cả, mọi thứ đều giả dối. Lòng tốt đó, sự quan tâm
đó là giả. Tất cả đều là giả, bất giác nước mắt lăn dài. Hụt hẫng.
- Vậy bây giờ cậu bỏ cuộc chơi à? Tôi thắng sao?
- Dễ dàng thế sao?
Thiên Vương nhún vai hướng mắt về phía cô gái đang chết lặng
ở góc cầu thang tầng trên. Sải những bước chân dài thoáng trong chớp mắt Thiên
Vương và Đăng Khoa đã đứng trước mặt Trúc Chi. Cô giật mình nhanh tay lau đi nước
mắt. Thiên Vương bước đến anh nâng cằm cô lên, cười nửa miệng.
- Cậu nhìn đi, tôi là người thắng mới đúng chứ!
Trúc Chi giận run, cô hất tay anh ra.
- Đồ tồi! Anh dám đem tôi ra làm trò đùa?
- Không phải tôi bỏ cuộc mà là cuộc chơi đã kết thúc. Game
over!
Lại một nụ cười nhếch môi, Thiên Vương lướt qua Trúc Chi một
cách đắc thắng và ngạo nghễ. Trúc Chi bấu chặt mép váy giận đên run rẩy và rồi
giận đến tê cứng. Cuối cùng thì anh vẫn là anh - một D.A boy luôn thích đem người
khác ra làm trò đùa.
Đăng Khoa khẽ thở dài lắc đầu rồi cũng bước theo cậu bạn
thân quỷ quái của mình. Là bạn thân từ bé đến giờ nhưng chưa lần nào anh đoán
trước được những suy nghĩ của Thiên Vương. Mặc dù vậy anh vẫn luôn tin bạn
mình. Hướng mắt về phía cuối hành lang nơi bóng đen lạ vừa vút qua. Mọi chuyện
đã sáng tỏ, giờ thì anh đã hiểu.
Trúc Chi ngồi thẫn thờ trong khu vườn trường, đã lâu rồi
Trúc Chi không chơi đàn kể từ lúc giận dỗi Phong mà cô đập vỡ cây đàn. Cô nhớ
da diết cảm giác được chơi đàn, cảm giác kéo thả vào không gian những giai điệu
trầm lắng rồi hòa mình vào đấy để tìm cảm giác yên bình mỗi khi lòng dậy sóng.
Có thể nói trạng thái bây giờ của cô là mệt mỏi. Mệt mỏi vì
những sự thật đã được phơi bày sau lớp màn giả dối, mệt mỏi vì những trận cãi
vã không đáng có. Thanh Phong của cô càng lúc càng xa xôi khác biệt, lắm lúc cô
không thể nào tìm lại sự đồng điệu của tâm hồn như xưa. Là anh hay là cô đã
thay đổi?
- Đàn của em đâu? Sao dạo này không thấy em chơi đàn?
Thiên Vương đột ngột xuất hiện anh bước đến ngồi trên thành hồ
duỗi thẳng chân , mắt hướng vào không gian xa xôi. Trúc Chi nghe thấy nhưng chẳng
buồn quay lại nhìn và cũng chẳng buồn mở miệng trả lời.
- Hỏi em đấy? Sao không trả lời?
Trúc Chi vẫn im lặng.
- Tập đoàn nhà tôi có đầu tư cho ba dự án lớn của công ty
nhà em, chỉ cần tôi lên tiếng hủy đầu tư một dự án thì cũng đủ khiến gia đình
em điêu đứng. Tôi không chắc ba và anh trai em có thể xoay sở nổi. Cho em một
cơ hội cuối trả lời.
Thiên Vương nói nhưng mắt vẫn không nhìn về phía Trúc Chi.
Dù rất giận nhưng Trúc Chi vẫn phải dẹp bỏ tính ương bướng của
mình sang một bên khi cô nhớ đến lời của ba và anh hai. "Đừng chọc giận họ
nếu không chúng ta khó lòng