
Ba và anh
hai cô mà biết được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau bữa ăn cả hai cùng đi học. Trúc Chi muốn đi riêng nhưng
Thiên Vương vẫn một mực túm lấy cô đẩy vào trong xe. Thừa lúc xe dừng đèn đỏ
Trúc Chi nhanh chân phóng khỏi xe. Cô không thể để học sinh Trưng Vương nhìn thấy
cô đi cùng với Thiên Vương được, điều đó chẳng tốt lành gì cả với lại cô cũng
không muốn để An An buồn phiền.
Vừa vào đến lớp thì Trúc Chi đã thấy Thành Nam đứng trên bục
giảng dõng dạc thông báo với cả lớp về sự trở lại của D.A boy sau mấy ngày
"mất tích".
- Sao hôm nay cậu đi trễ vậy? - An An cười nhẹ.
- Ờ...ờ..tớ có chút việc.
- Bận chăm sóc D.A boy phải không? Vất vả nhỉ? Tội cậu thật!
Trúc Chi giật bắn người khi nghe An An nói như vậy, đang bối
rối không biết phải làm sao để thanh minh thì giáo viên vào lớp. Vừa lúc đó An
An cũng nói khẽ vào tai Trúc Chi.
- Cậu trở về rồi phải không?
Một ngày vật lộn với những thắc mắc dần trôi qua, đầu Trúc
Chi muốn nổ tung khi nghĩ về thái độ và những câu nói lạ đầy hàm ý của An An.
Cô không tài nào hiểu nổi, mọi thứ đi quá nhanh và quá xa so với tưởng tượng.
- Nhìn kìa, chắc lại sắp có đánh nhau nữa rồi.
- Tớ lo cho Iceboy quá, chắc anh ấy không đánh lại D.A boy
đâu.
Những lời bàn tán ấy lọt vào tai khiến Trúc Chi run lên, cô
vội hướng mắt về phía tiêu điểm của những lời bàn tán.
Trên hành lang tầng 4 dãy nhà dành cho khối 12, Thiên Vương
và Đông Quân đứng đối mặt nhau. Cả hai đều nhìn đối phương bằng một ánh mắt lạnh
hết sức có thể.
- Phải nói thế nào nhỉ? Cậu ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy Thiên
Vương.
- Đây là lời của một kẻ thua cuộc đó sao?
Thiên Vương nhếch môi cười, từ đôi mắt ngang tàn của anh những
tia nhìn khinh khi đã vụt thoát ra.
- Cuộc chơi vẫn chưa kết thúc thì sao lại có kẻ thắng người
thua kia chứ?
- Không trả được thù đã thế lại còn đem lòng nhớ thương người
mình hận. Không thua thì là gì?
Nghe đến đây Đông Quân cũng nhếch môi cười.
- Thế cậu cũng có hơn gì tôi, chẳng phải cậu cũng muốn trả
đùa Trúc Chi khiến cô ấy chết không được mà sống cũng không xong đó sao? Vậy mà
cuối cùng lại vì cô ấy mà bị đâm một nhát suýt chết.
- Cậu đang kể tội tôi đó sao? Cậu nghĩ mình quân tử hơn khi
nhiều lần âm thầm dồn cô ấy vào chỗ chết?
Thiên Vương bình thản tựa lưng vào tường, hai tay đút hờ vào
túi quần, gương mặt ngạo nghễ.
- Biết rõ về nhau thế sao không hợp tác? Chẳng phải chúng ta
có cùng mục đích hay sao?
- Thật ngu ngốc khi nói với tôi những điều như thế. Cậu cho
rằng tôi cần đến cậu à?
"Phịch"
Trúc chi khụy xuống, gương mặt đờ dẫn. Một cảm giác đau đớn
đến nghẹt thở bủa vây lấy cô. Thật không thể nào tin nổi cái sự thật mà cô biết
chỉ là một phần nhỏ trong cái sự thật tàn nhẫn này.
Vậy là bóng đen mấy lần truy giết cô chính là Đông Quân và
Thiên vương cứu cô giúp đỡ cô cũng chỉ nhằm mục đích đùa giỡn hành hạ cô. Thật
đau khi nhận ra ngay từ những giây phút đầu tiên cô chỉ là một con mồi không
hơn không kém.
Thiên Vương và Đông Quân trừng mắt kinh ngạc trước sự xuất
hiện bất ngờ của Trúc Chi.
- Em...- Cả hai đồng thanh.
- Tránh ra. Đừng đến gần tôi. - Trúc Chi quát lớn khi cả hai
tiến về phía cô.
Qua màn nước mắt Trúc Chi đau đớn nhìn hai khuôn mặt giả dối
kia. Phải! Giả dối, tất cả đều là giả dối. Đó không đơn thuần là phút nông nổi
để thù hận lấn át mà là cả một kế hoạch trả thù được sắp sẵn. Đông Quân thoắt ẩn
thoắt hiện với hình ảnh Thanh Phong khiến cô phát điên vì thương nhớ, anh dựng
nên một màn kịch cho sự hoán đổi ngoạn mục lấy danh nghĩa Thanh Phong cho cô hi
vọng để rồi đạp đổ tất cả để đưa cô về thế giới bên kia.
Đau hơn là Thiên Vương cũng muốn giết cô, anh chen chân vào
cuộc sống của cô không chỉ là một vụ cá cược cưa cẩm mà còn là một thủ đoạn
hành hạ.
Không còn gì nữa rồi. Niềm tin đã vụn vỡ. Nhận ra sự thật đồng
nghĩa với việc nhận lấy vết rách toạc cho con tim.
- Giả dối, các người ai cũng giả dối.
Trúc Chi nói trong nước mắt.
- Tôi đúng là một con ngốc khi cứ mãi cố gắng tìm kiếm lí do
biện minh cho các người. Giờ thì tốt rồi, không cần tìm nữa.
- Cua, em bình tĩnh lại đi.
- Anh im đi, đừng gọi tôi như thế. Anh không xứng đáng để gọi
tôi như thế. Tránh ra, các người tránh xa tôi ra.
Trúc Chi hét lên, cô đứng vụt dậy chạy đến bên thành lan
can. Nuốt uất ức vào lòng, cô lau sạch nước mắt.
- Mục đích cuối cùng của các người là muốn tôi chết chứ gì?
Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho các người toại nguyện. Không cần phải tốn nhiêu
công sức để bày trò nữa.
Cú sốc lớn khiến Trúc Chi hoàn toàn mất đi lí trí, cô nhảy
lên thành lan can và gieo người xuống. Gió thốc mạnh như muốn đỡ lấy cô gái nhỏ
nhưng cứ bất lực mà lướt vù qua. Trong giây phút thả người vào gió ấy cô chợt
nhớ đến lời của ba và anh hai.
"Co