Snack's 1967
Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Yêu Em Xa Mấy Anh Cũng Tìm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323644

Bình chọn: 7.00/10/364 lượt.

>- Chân của em bị thương di chuyển lại khó khăn, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn ngồi yên để chị chăm sóc.

- Không cần, em tự chăm sóc được rồi. Em không muốn làm phiền chị – Hàn Văn cứng đầu đáp

- Bọn trẻ thời nay thật là …

Thùy Linh lắc đầu tiến về phía Hàn Văn với khuôn mặt “đằng đằng sát
khí”, sau đó cả khu dân cư bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của ai đó.

- AAAAA !!! CHị LÀM GÌ VẬY ? – Hàn Văn la oai oái lên

- Em nghe cho rõ đây. Hoặc là ngoan ngoãn để chị chăm sóc hoặc là thời
gian nghỉ dưỡng cũng như thời gian debut của em sẽ kéo dài. Một chân bị
đau vẫn chưa chừa tật cứng đầu thì chị làm thêm một chân nữa

Thùy Linh tức giận quát, một tay ghì lên cái chân tội nghiệp của Hàn
Văn. Lúc này Thùy Linh nói gì Hàn Văn cũng ngoan ngoãn gật đầu nghe
theo. Bởi cô ấy vừa là người đại diện vừa là quản lí tương lai của Hàn
Văn. Nói thế nào thì Hàn Văn cũng bị lép vế hơn cô ấy.

Sau 2 tiếng đấu khẩu Hàn Văn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong lúc đang
xem TV cùng Thùy Linh. Cô gái ngồi bên cạnh cậu nhẹ nhàng ngẩn lên nhìn
cậu. Ngay cả lúc ngủ Hàn Văn cũng rất đáng yêu, chiếc mũi cao ngạo mạn,
đôi môi mỏng ấy như có ma thuật khiến Thùy Linh bị mê hoặc muốn thử chạm vào đó dù chỉ là một lần.

Nhưng Thùy Linh không đủ cản đảm hoặc là vì cô sợ Hàn Văn thức dậy và rồi cậu sẽ không muốn gặp lại cô …

Dù thế nào thì Thùy Linh vẫn không dám đánh liều chạm vào đó, cô sợ sẽ không còn cơ hội được gặp Hàn Văn.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Mặn đắng.

Thùy Linh chỉ có thể tựa nhẹ vào vai Hàn Văn như tìm một chút hơi ấm hư ảo.

Đáng thương thay phận đến sau …

Ngay cả đau lòng cũng phải đau sau một người …

—————————————————————————-

Sinh nhật Minh Hiếu.

Buổi tối ấy Minh Hiếu đưa Ngọc Trân về nhà cậu, cả hai đã có một buổi tối rất ấm áp.

Cũng như bao đôi tình nhân khác, bữa tối với nến và rượu vang. Minh Hiếu dịu dàng nhìn Ngọc Trân, khẽ hôn lên bàn tay cô ấy. Ngọc Trân giật mình khẽ rút tay lại, khuôn mặt ửng đỏ nhưng ánh mặt lại có phần ray rứt.
Minh Hiếu không nhìn thấy ánh mắt ấy của cô, cậu đang chăm chú nhìn
chiếc nhẫn tinh xảo trên tay cô ấy. Minh Hiếu mỉm cười hạnh phúc, giọng
nói ấm áp khẽ vang lên

- Ngọc Trân à, chúng ta kết hôn nhé …

Đây không phải lần đầu tiên Ngọc Trân uống rượu nhưng không hiểu sao lần này chất lỏng ấy lại trở nên đắng nghét, suýt chút nữa cô đã bị sặc.

Ánh mắt Ngọc Trân trở nên rối loạn, đáy mắt như gợn sóng.

- Em … em …



Buổi chiều yên ả ở trường Đại học Soshi.

Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chiếu qua những tầng mây, mặt trời rực rỡ trên các làn mây xanh biếc.

Các sinh viên đang ra ra vào vào cổng trường.

Cơn gió nhẹ thoảng qua.

Giữa mùa hè oi bức gió là món quà tuyệt với nhất của thiên nhiên, dù cho ánh mặt trời có nóng bỏng đến mấy chỉ cần cơn gió nhẹ cũng khiến người
ta cảm thấy mát mẻ.

Ngọc Trân đứng trên hành lang tầng 1 mơ màng thả hồn theo cơn gió, gương mặt cô sáng trong như ngọc, đáy mắt long lanh nét ngây thơ, trong sáng. Đặc biệt là nụ cười rạng rỡ trên môi, nụ cười ấy như tỏa ra ánh hào
quang có lúc dịu dàng nhưng có lúc là mãnh liệt cuộn trào.

Ngày mai sẽ là Đại nhạc hội mùa hè do trường tổ chức, đây cũng là lần
đầu tiên Ngọc Trân được tham gia trình diễn trên sân khấu. Với một sinh
viên như cô việc biểu diễn trên một sân khấu dù hoành tráng hay đơn giản đều rất quí báu. Đó gọi là niềm say mê của một ca sĩ.

Cô gái trẻ ấy có một ước mơ rất đơn giản đó là được trở thành một ca sĩ, được đứng trên sân khấu biểu diễn. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Ngọc Trân đã bị ánh đèn hào nhoáng mê hoặc, cũng từ đó ước mơ của cô được
hình thành.

Một ước mơ.

Một niềm hi vọng.

Một khát khao của tuổi trẻ đầy thơ mộng.

Đang mơ màng thả hồn theo mây chợt Ngọc Trân nghe thấy tiếng động, quay
lại thì cô nhìn thấy một sinh viên đang cúi xuống nhặt những quyển sách
dầy cộp. Ngọc Trân liền đi đến giúp người kia nhặt sách, cô chợt nhận ra người đó.

Là Nguyễn Minh Hiếu.

Sinh viên xuất sắc của khoa Quản Trị.

Lần đầu tiên được gặp một người xuất sắc như Minh Hiếu, Ngọc Trân cảm
thấy rất hào hứng và muốn làm quen với người này. Cô mỉm cười, đôi mắt
cong lên hình trăng khuyết thật đáng yêu, cô đưa tay ra làm động tác
muốn bắt tay với người kia.

- Chào cậu, tớ là Trần Ngọc Trân

Minh Hiếu ngẩn lên nhìn cô ngơ ngác hay nói đúng hơn là đã bị mê mẩn
trước nụ cười vừa rồi. Mất một lúc sau Minh Hiếu mới gượng gạo cười đơ,
ánh mắt bối rối cúi đầu bắt tay Ngọc Trân

- Tôi … tôi là Minh Hiếu. Nguyễn Minh Hiếu.

- Tớ biết, ở trường cậu rất nổi tiếng hôm nay mới được gặp cậu.

Minh Hiếu à, chúng ta có thể làm bạn không ? – Cô chăm chú nhìn cậu, điều này càng khiến Minh Hiếu bối rối hơn.

- Ờ… ờm … tôi … tớ rất vui… khi được… làm bạn với cậu … – nhìn bộ dạng
của Mi