Insane
Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323641

Bình chọn: 9.5.00/10/364 lượt.

ặp được loài
hoa này. Ai hái được nó sẽ đạt được ước nguyện của mình.

- Hoàng Thạch Liên ư? - Trác Vân ngẩn ra. - Trông nó thế nào thưa thầy?

- Bần tăng chưa bao giờ có duyên hội ngộ với loại bảo hoa này. - Nhà sư lắc đầu và đi vào phía trong. - Vì chỉ
có kì duyên mới gặp được mà thôi...

- Dạ... con chào thầy...

Nhìn nhữung dãy núi đá bao quanh thung
lũng, Trác Vân tự hỏi liệu loài hoa sen đá đó có thật hay không mà vị sư sống ở đây nhiều năm rồi cũng chưa một lần tương kiến? Liệu cô có duyên với nó hay không, và có duyên với chàng trai đã cứu cô lần trước hay
không?

Nghĩ đến đây, cô suýt thốt lên khi một
người đang đi vào trong chùa. Chính là người con trai ấy. Vẫn bộ quần áo đó, vẫn chiếc gùi lớn đó, nhưng hôm nay toàn là củi lớn sau lưng, trên
tay anh ta còn xách theo một xâu măng nữa.

Anh ta cũng nhìn cô, nhưng không có biểu hiện nào cho thấy anh ta nhận ra cô cả, anh ta đi thẳng đến trước cửa
chùa. Vị sư khi nãy bước ra. Anh ta lau mồ hôi bằng vạt tay áo và cất
tiếng nói với nhà sư:

- Con mang củi đến cho thầy đây ạ! Mẹ con gửi cả măng cho thầy nữa.

- Rau hôm trước mẹ con gửi cho thầy vẫn còn mà... Thôi con mang nó ra sau bếp cho thầy đi.

Anh chàng "dạ" một câu rồi bước ra phía
sau, trước con mắt lúc này vẫn trợn tròn lên vì ngạc nhiên của Vân. Hai
phút sau anh ta trở lại, vị sư già cầm ra hai gói giấy lớn đã được buộc
chặt, đưa cho anh ta và nói:

- Thầy đã phơi xong đống thuốc hôm trước con mang đến rồi, mang về mà sắc cho mẹ con uống này.

- Dạ, con cảm ơn thấy. Mẹ con dạo này đỡ nhiều rồi. Thưa thầy con về.

- Ừ, con về đi.

Trác Vân vội chạy theo khi anh ta đã đi ra đến cổng.

- Này anh, khoan đã. - Nó gọi.

Anh ta dừng lại, đợi nó chạy đến.

- Có chuyện gì vậy? - Anh ta hỏi

- Em đang mong gặp anh để cám ơn anh chuyện hôm trước anh cứu em.

- Cứu người gặp nạn tức là tích công đức cho mình, mẹ tôi đã dạy như thế. Tôi không làm để đợi người ta trả ơn. - Anh ta lắc đầu.

- Nhưng em vẫn muốn. - Nó bướng bỉnh lắc đầu. - Nhà anh ở đâu thế để lúc nào em đến?

- Cách đây hai ngọn núi... - Anh ta chỉ về hướng hôm trước nó đã gặp anh ta.

- Hả, xa dữ vậy. Tên nơi đó là gì?

- Làng Đrăk Bia.

Trắc Vân cố gắng ghi nhớ cái tên lạ lẫm đó vào đầu. Thấy anh chàng đó vẫn rảo bước đi tiếp, nó lại chạy theo:

- Thế tên anh là gì?

- Việt...

Ơ... Việt... Anh Việt... hay anh về nhà em đi, để ba mẹ em cảm ơn anh.

- Tôi đã nói là tôi làm việc đó không
cần trả ơn mà. Cô đừng ngại. Muộn rồi, cô nên về nhà đi, ở trong núi một mình nguy hiểm lắm. Có thú dữ đấy.

- Hì, không nghĩ lại gặp anh ở đây thế này, em quên không đem theo cái khăn để trả anh rồi. Anh cầm khăn tay của em vậy nhé!

Nó nói và đặt chiếc khăn tay trắng tinh
của mình vào lòng bàn tay còn đầy bụi đất của Việt, chiếc khăn tay có
thêu hai chữ T.V mà mẹ đã tặng. Đưa nó cho anh xong, nó cúi đầu chào và
chạy biến đi, lẩn khuất sau những vụi hoa vàng ruộm.



Tiếng yêu

Khánh Nam nằm dài trên giường, nhìn bức
ảnh trên màn hình điện thoại, anh đã ngắm nó cả ngày hôm nay mà không
biết chán. Bức hình trong điện thoại chụp một cô gái mặc nguyên bộ đồ
màu trắng, đứng giữa một biển hoa màu vàng, khiến cô càng thêm nổi bật.
Người đó chính là Phượng Vũ, anh đã chụp lén khi hai người xuống đến
thung lũng hoa ngày hôm đó.

Nói là không nghĩ đến nữa nhưng tâm trí
anh chẳng bao giờ dứt được những suy nghĩ về cô. Càng bị từ chối thì con người ta càng quyết tâm hơn thì phải?

Có tiếng gõ cửa, Khánh Nam tắt phụt màn
hình. Cái kiểu gõ cửa lịch sự này chỉ có con gấu trúc đó mà thôi, chứ
còn nếu là Vân, con nhóc đã chạy huỳnh huỵch vào rồi. Ba mẹ anh đi Đắc
Lắc thăm mẹ Diễm Phương từ sáng sớm. Anh cũng muốn đi nhưng mẹ lại bắt
anh ở lại trông coi cô em gái nghịch ngợm.

Anh lên tiếng, Phượng Vũ đẩy cửa bước vào.

- Anh Nam, Vân đi đâu rồi đấy.

- Chắc nó qua nhà ngoại hoặc chạy lăng quăng đâu đó thôi mà. - Anh lại nằm ườn ra lười biếng.

- Hình như không phải. Cô bé mang cả ba lô đi nữa.

- Hả? - Khánh Nam bật dậy như lò xo. - Sao cô biết mà giờ mới nói, nó đi đâu, lâu chưa?

- Làm sao tôi biết được. Tôi vừa qua
phòng con bé gọi xuống ăn trưa mà không thấy đồ đạc của nó đâu cả. Chị
bếp nói nó ra ngoài từ sáng rồi, nói là đi chụp ảnh nên chị ấy không
nghi ngờ gì.

- Đi chụp ảnh, chắc nó lại ra cái thung lũng hoa hôm trước. - Khánh Nam chợt nghĩ ra. - Cái con bé này...

Anh vơ vội cái áo sơ mi và kéo Phượng Vũ ra khỏi phòng.

Không thể đi xe vào trong thung lũng nên Khánh Nam đành để ở ngoài.

- Này, làm gì mà anh đi nhanh thế, đi chậm thôi. - Phượng Vũ kêu lên khi bị anh lôi đi xồng xộc.

Khánh Nam chưa kịp dừng lại thì: "Á..." Phượng Vũ vấp một hòn đá và ngã, rời khỏi tay anh.

- Cô thật là đồ vụng về xấu gái ạ.