
- Anh chán nản lắc đầu và cúi xuống sờ vào cái cổ chân trắng ngần của cô ta.
Bị đau, Phượng Vũ gạt tay anh ra nhăn nhó.
- Con gái chúa là rắc rối. - Anh thở dài. - Cô có đi nổi không lên đây tôi cõng?
- Anh mà biết cõng người khác hả, đại thiếu gia?
- Con nhỏ Trác Vân có bao giờ là không đòi cõn đâu. Nó còn to hơn cô nhiều, chứ cô có một nhúm thế kia ăn thua gì. Lên đây.
Phượng Vũ hí hửng trèo lên lưng Khánh
Nam và mặc cho anh càu nhàu vì cô... nhạ quá, cô ngắt một bông hoa vàng
đặt lên tai anh ta.
- Ê này. - Khánh Nam vội kêu lên khi thấy hơi nhột nhột ở tai. - Cô làm cái trò khỉ gì thế hả?
- Làm gì đâu. - Cô xụi lơ và còn thì thầm hát một câu vui vẻ.
- Đi tìm em gái mà còn dẫn theo cô đi, đúng là của nợ mà. - Anh làu bàu.
- Sao anh cứ tỏ ra khó tính như đàn bà thế?
- Cô... Cái gì? Ai đàn bà? Cô nói câu nữa tôi bỏ cô lại ở đây đấy.
- Anh thử bỏ tôi xem... - Cô ôm chặt lấy cổ anh.
- Ặc ặc... cô làm cái trò gì thế đó xấu gái... Bỏ tay ra tôi không thở được.
- Bỏ ra nhỡ anh để tôi lại thì sao?
- Thôi, tôi xin cô, tôi thua rồi, tôi
không dám bỏ cô lại đâu ạ! Giờ thì nới lỏng tay giùm tôi cái, khó thở
quá! Mà cô đừng giở trò gì trên lưng tôi nữa đi, muốn sụn bà chè vì mệt
rồi đây này.
- Mới đây ai còn kêu tôi "một nhúm". - Phượng Vũ nói bâng quơ.
- Tôi có mắt không tròng, không nhận ra được sự lợi hại của cô, được chưa? - Kánh Nam cáu khỉnh nói.
" Ngày xưa hai đứa trên cánh đồng hoa
Và anh đã hứa sẽ chẳng rời xa .
Tình yêu hai đứa sẽ còn mãi dẫu cho hoa kia tàn. "
Phượng Vũ giơ cành hoa vừa ngắt được lên cao, nghều ngao hát một đoạn ca khúc mà tên của nó là gì cô cũng không nhớ.
" Nào em đâu biết hoa kia mỏng manh
Bồ công anh theo gió bay đi thật nhanh.
Và em cũng thế sao vội vã để anh riêng mình anh. "
Khánh Nam hát nối vào làm Phượng Vũ sửng sốt đến suýt ngã, phải bám vào tay anh để giữ lại.
- Cô làm gì mà có vẻ thậm xưng thế ? Bộ tôi hát giở đến thế hả? - Khánh Nam đỏ mặt cáu khỉnh hỏi.
- A, không phải, tại tôi ngạc nhiên là anh lại biết hát mấy bài nhạc Việt. - Phượng Vũ cười lắc đầu.
- Cái bài này ngày xưa suốt ngày bà Mai Anh của tôi nghe mà. Nghe hoài lên nhớ lời thôi.
- Mà anh đang đi đâu thế ? Cẩn thận không chúng ta lại đi lạc đấy.
Thực ra Khánh Nam đâu có chủ ý đi tìm
Trác Vân, con bé đó lanh lợi kiểu gì chả tìm ra đường về, anh chỉ muốn
có những khoảnh khắc đáng nhớ ở đây cùng Phượng Vũ, trước khi anh ra
nước ngoài. Trước đây anh khao khát đi khỏi đây bấy nhiêu thì bay giờ
anh lại lưu luyến bấy nhiêu.
Khánh Nam rẽ vào một bãi đá, nơi có
những tán cây rộng. Hai người ngồi xuống một phiến đá phẳng. Khánh Nam
ngó xuống chân Vũ, hỏi vẻ quan tâm:
- Chân cô sao rồi?
- Vấp có hòn đá mà cũng tím lên nè. - Phượng Vũ suýt xoa.
- Cũng tại cô vụng về quá cơ. - Anh chặc lưỡi.
- Thôi đi, nếu không phải tại anh đi nhanh thì đâu ra nông nỗi này. - Cô cự lại.
- Con nhóc này không biết chạy chỗ nào nữa. - Kánh Nam ngó xung quanh chép miệng, xụi lơ luôn cái vụ hai người đang tranh cãi.
Cùng lúc đó, trong một hang núi nhỏ, cái mát lạnh của hang giữa trưa nóng nực làm Trác Vân khẽ rùng mình. Người
nó mỏi nhừ, không hẳn vì nó đang nằm trên một phiến đá mà là vì nó vừa
bị ngã từ trên núi xuống. Lúc đó đang lang thang tìm đường, nó vấp té và lăn xuống một dốc thấp. Có lẽ người nó đã bầm dập hết rồi.
- Cô tỉnh rồi à? - Anh ta nhìn nó, nhẹ nhàng hỏi.
- Em biết thế nào cũng gặp lại anh mà - Nó cười và nói một câu mà dường như cái tình trạng của nó hiện nay chẳng nhằm nhò gì cả.
Việt tròn mắt có vẻ không hiểu. Nó tiếp:
- Em chẳng biết làng mà anh ở nó ở chỗ
nào, nên em cứ đi theo hướng mà anh hay đi. Cũng may ngã xuống mới gặp
được anh đúng không?
Nếu là Khánh Nam thì người con gái ngồi
trước mặt anh sẽ bị đánh giá là thần kinh, nhưng Việt, một chàng trai
hiền lành chất phác lớn lên giữa núi rừng thì chỉ nhìn cô bé có vẻ không hiểu mà thôi.
- Tại sao lại đi tìm tôi?
- Vì em rất thích anh nên em muốn đi tìm xem anh ở đâu. - Nó nói không ngần ngại, không vòng vo.
Việt lại tròn mắt tiếp tục nhìn cô bé kì lạ này.
- Thấy chưa, rõ ràng là mình có duyên mà. Nếu không cứ mỗi lần mong gặp anh là em lại gặp được anh ngay.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về. Tôi còn về nhà nữa, sắp tối rồi. - Việt đứng dậy.
Trác Vân nhổm hẳn dậy, một cái ê mình làm nó phải nhăn mặt. Từ hồi nào đến giờ nó đâu có biết bị thương hay bị đau là gì đâu.
- Về nhà anh không được à?
- Cô phải về nhà cô chứ?
- Em thích về nhà anh
Cái tính trẻ con của Trác Vân xưa nay có ai trái lại được đâu.
- Cô không thể về nhà tôi được. Mẹ tôi không thích thế.
- À ... thế thôi vậy. Thế anh đưa em về nhà đi, rồi