pacman, rainbows, and roller s
Yêu (Love)

Yêu (Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325674

Bình chọn: 7.00/10/567 lượt.

ương à, em định đi đâu.

- Ờ, đi đâu à,…. – Dương ậm ừ rồi xiết chặt cái ví tiền của mình – hay tôi mời anh món Phở gà nhé

Vũ nheo mắt nguy hiểm nói

- Dương, tòa soạn phát lương cho em ít lắm à?

“Phải, rất ít là khác, tiền lương mỗi tháng chẳng đủ để tôi mua kẹo ăn nữa cơ. Tốt nhất anh nên chọn nhà hàng nào rẻ một chút. Tôi không muốn vì một bữa cơm mà cuối tháng phải gặm mì tôm sống với uống nước lọc cầm hơi.” Tuy rằng Dương rất muốn nói ra những câu ấy nhưng lại phải kiềm chế mình lại

- Vậy cậu muốn sao?

- Ok, vậy chúng ta đi ăn đồ Thái

Tầm 20 phút sau, cô cùng anh có mặt tại nhà hàng do anh chọn. Trứng tráng chín tầng, cà ri đỏ kiểu Thái, cua xào, tôm cay, súp Tom Yung Kum, thêm món cơm gạo nếp thơm phức của Thái, rau luộc, trái cây trộn… Một bữa cơm, khách vui còn chủ thì sầu.

Hoàng Dương thầm đánh một dấu chấm than trong lòng. Tháng này là tháng cô nghèo đói nhất, một đồng tiền còn phải chia đôi. Hơn nữa đầu tháng đã cả gan cho ai đó tiền. Dương cảm thấy hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất trong năm của cô, đầu tiên là bị cấp trên bắt nạt, tiếp đó lại bị Trần đại boss gian xảo, nham hiểm lừa mắc câu. Thực ra khi xe đến nơi, Dương đã căng thẳng. Cô vốn chẳng ưa đồ hải sản, thường ngày mà có ăn thì nhiều nhất Dương cũng chỉ mua một hai cân tôm về nhà, cô luộc, chiên, xào, nấu, muốn làm gì thì làm, thấy kiểu nào ngon thì làm kiểu đó. Đối với hải sản Thái gì đó, thực sự cô chỉ nghe nói, nên vừa thấy bảng hiệu lộng lẫy đề mấy chữ “Nhà hàng vây cá Thái Lan”, cô đã mềm nhũn cả chân.

Vây cá ấy à… Tuy chúng ta ăn được, nhưng phải tốn mất mấy tháng lương đây?

Vừa vào trong, nhìn đại sảnh lộng lẫy rực rỡ, Dương lại hoa cả mắt. Chùm đèn pha lê lớn toả ra ánh sáng màu tím, thi thoảng lại va vào nhau tạo âm thanh rất thú vị; trần nhà hình vòng cung vẽ những nàng tiên cá cầm nhạc khí vui vẻ hát ca. Những hình vẽ đều vô cùng sống động, khiến người ta có cảm giác họ cỏ thể hoá thành người thật bất cứ lúc nào.

Dương ngẩn ngơ quan sát. Đây là lần đầu cô tới những nơi như vậy, bình thường dù có đi qua, liếc cô còn chẳng dám liếc. Cô thực sự hối hận rồi a~~~ Mẹ ơi, nơi này có phải giống như trong phim, ăn xong rồi quẹt thẻ trả tiền, rượu mua rồi để lại, lần sau đến vẫn uống được? Tới nơi này ăn cơm mà không có chục triệu thì đừng mong ra khỏi cửa, cho dù chỉ là tiền bo cho gác cổng cũng đã bằng nửa tháng lương của cô, xem ra tháng này cô khó tránh gặm mì tôm sống.

Khuôn mặt nhỏ của cô xị xuống như bánh đa nhúng nước, nụ cười vô cùng gượng gạo. Trần Hàn Vũ nhìn nét mặt cô mà cố nén cười. Gì chứ, nếu nói chuyện với cô, tốt nhất đừng động đến túi tiền. Cùng lúc ấy khi hai người vừa yên vị xong, phục vụ đã nhanh nhẹn tiến lại, Trần đại boss hoàn toàn không cho Dương có cơ hội xem thực đơn, mà chọn luôn năm món khác nhau một cách thản nhiên không hề khách sáo, mà tất cả đều là những món nổi tiếng. =_=

Cô nghiến răng, rất muốn nói, “Đủ rồi, đủ rồi, hai người ăn không hết”, nhưng phát hiện ra hình như mình mời khách, câu đó nói lại cảm thấy quá sức nhỏ mọn hẹp hòi. Vì không quen với cách ăn món Thái; Lại vì không được nhìn thực đơn, nên giá tiền mù mờ không đáy; Lại vì trong người chỉ có mấy đồng tiền lẻ. Bữa ăn đó, cô không biết mùi vị gì cả. Ăn cơm cùng Đại boss đúng là, sẽ tiêu hóa không nổi mà…

Cô ngồi nhìn những món ăn đẹp mắt kia, cắn đôi đũa và bắt đầu tưởng tượng lung tung. Rằng, lát nữa mình không trả nổi tiền, Trần boss sẽ sa sầm mặt mày như thể trời sắp mưa, ông chủ nhà hàng thì mắng mỏ cô ăn quỵt không trả tiền…. Cuối cùng, không chịu nổi, Dương viện cớ đi vệ sinh, chuồn ra quầy trả tiền. Phục vụ thấy khách đến thì mỉm cười lịch sự

- Chào cô, xin hỏi cô cần phục vụ gì ạ?

Dương cười ngây ngô, ồ, nhà hàng lớn có khác, nữ phục vụ cười cũng thật ngọt ngào

- Chào chị, tôi muốn tra thử giá cả của bàn gần cửa sổ kia.

Nghe thế, phục vụ ngẩn người, nhìn Dương vẻ như tỏ vẻ “cô gái này thật mặt dày a~~~”. Cô nhìn thấy thế thì mặt đỏ lên rồi tái đi. Cuối cùng, cô vẫn rụt cổ lại, kiên trì mỉm cười, mặt dày hỏi

- Giúp tôi tra thử.

Nếu như… thực sự không đủ tiền, có lẽ cô sẽ phải tìm bạn bè quanh đây len lén mang tiền đến cho mình. Ôi trời, cô chưa bao giờ mất mặt đến thế, Dương đang nhớ lại xem có ai ở gần đây không, thì phục vụ đã tra ra số tiền, báo một cái giá mà khiến Dương lạnh cả người. Cô nuốt nước bọt

- Chị có chắc không?

Phục vụ nở nụ cười khó xử

- Xin lỗi, chính xác là giá này.

Dương nước mắt đầm đìa, cái nhà hàng khốn nạn! Chỉ có trang trí đẹp hơn tí, trần nhà, tường nhà đẹp hơn quán ven đường tí, phục vụ đẹp hơn tí, trên món ăn có thêm mấy bông hoa cà rốt, mà vét sạch của cô cả sáu tháng lương?! Cô vừa nghĩ vừa lờ đờ trở lại chỗ cũ như bị mộng du. Hai cô phục vụ ở quầy tính tiền thấy thế thì càng nghi ngại.

- Cô gái này quái lạ thật, chồng cô ấy là khách quý ở đây, chi phí đều khấu trừ vào thẻ VIP, đâu