pacman, rainbows, and roller s
Yêu (Love)

Yêu (Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325353

Bình chọn: 9.00/10/535 lượt.

thì nghe tiếng Mẹ anh than vãn:

- Sao giờ này con bé vẫn chưa về chứ? Vũ, con mau đi tìm đi.

- Cô ấy có võ hộ thân mà, ai dám động tới chứ?

- Dù sao nó cũng là một đứa con gái. Con không biết thôi, khi chuyển tới đây, mẹ có thấy mấy người rất kì cục, giống như mấy tên biến thái vậy. Con mau đi đi.

Vũ nghe tới đó thì lo lắng tột cùng. Cô tuy có võ hộ thân, hàng ngày cũng tính tình ương bướng, nhưng anh biết, khi gặp chuyện cô lại chẳng thể nào tự giải quyết ổn thỏa. Nếu họa chăng có gặp tên biến thái thật, có khi cô còn tưởng người ta là ăn mày rồi thương tình giúp đỡ. Nghĩ tới đó anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cô.

Dương sợ hãi. Lại có chuyện gì nữa đây. Trời thì tối như vậy, hơn nữa đây là khu nhà giàu nên đường thường rất vắng vẻ. Nếu xảy ra chuyện gì, cô biết kêu ai? Nghĩ vậy cô rảo bước nhanh hơn. Nhưng kì lạ, cô đi nhanh người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm người đó cũng đi chậm. Cuống quá cô ù chạy. Vậy là cô và người đó rượt mất mấy con phố. Bỗng người đó nhảy lên trước mặt cô nói:

- Dừng lại. Đừng có chạy nữa.

Dương thở dốc nhìn người trước mặt. Ông ta có nước da ngăm ngăm, tóc bù xù. Và đặc biệt trời nắng như vậy mà còn mặc áo khoác, biến thái hơn là ngoài chiếc áo khoác ấy, ông ta chẳng mặc gì. Đích thị đây là thể loại biến thái chuyên đi “khoe của” hại đời các nữ sinh. Cô run run hỏi:

- Ông là ai? Sao lại chặn đường tôi?

- Cô chạy nhanh thật đấy? Tôi chỉ cần cô nhìn một chút thôi.

- Gì … gì … nhìn gì chứ?

Ông ta không đáp lại, chỉ trực cởi chiếc áo khoác. Cô nhắm tịt mắt lại hét lớn:

- Dừng lại. Tôi mà nhắm mắt là chẳng nhìn thấy gì đâu.

Dương nói rồi định bụng quay lại chạy tiếp. Nhưng khi vừa chạy được vài bước, chiếc giày bên trái cô bị tuột ra. Cô giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng gần chiếc giày.

- Khoan đã, đó là giày của tôi mà. Chú không đi được đâu.

Ông ta không thèm để tâm tới lời cô nói mà nhảy tới nhặt chiếc giày, cô cũng bổ tới nhưng chậm hơn một chút. Cô nói:

- Chú trả lại tôi đi.

- Chỉ cần cô nhìn một chút, tôi sẽ trả lại. Nhớ đừng có nhắm mắt đấy.

Dương thở hắt một cái rồi mở mắt nhìn chằm chằm. Ông ta cởi từng chiếc cúc trên áo khoác rồi mở toang. Cùng lúc đó, một bàn tay đưa lại bịt mắt cô, đồng thời xoay người cô. Cô mở mắt ra, nhìn lên trên. Ra là Vũ, cô mừng rỡ nói:

- Sao cậu lại ở đây?

Ông chú biến thái kia thấy có người tới thì liền cụp đuôi chạy mất. Vũ chưa kịp trả lời câu hỏi của cô mà đã chạy theo ông ta.

Với người đã từng vô địch tám trăm mét xuất sắc như anh, đuổi kịp ông ta không phải một việc khó. Anh tóm vai ông ta. Do lực hơi mạnh nên ông ta bị ngã. Anh chống tay xuống đầu gối vừa thở vừa nói:

- Ông không thể đi như thế được.

- Xin cậu tha cho tôi, tôi mới làm nghề này thôi.

Anh không đáp lại mà đưa tay giựt lấy chiếc giày trong túi áo khoác. Anh nói:

- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy ông lởn vởn ở khu này nữa.

Anh đợi ông ta chạy xa rồi quay lại chỗ cô. Dương chưa nói được gì đã bị anh mắng té tát:

- Đầu óc em làm bằng gạch hả? Sao thấy nguy hiểm mà không chạy đi chứ?

- Nhưng đó là đôi giày mẹ cậu tặng mà. Tôi mới đi thôi.

- Em đích thực là heo, sao ngốc thế chứ …

Anh chưa nói hết câu thì Dương đã lao vào ôm anh. Vũ thực sự bất ngờ. Và anh còn bất ngờ hơn khi nghe cô nói:

- Chúng ta kết hôn đi.

Trong những giờ phút ấy, đột nhiên Dương hiểu ra mọi chuyện chẳng còn gì quan trọng. Nếu đã yêu, tại sao cô phải chốn tránh tình cảm của mình.

Bảy năm trước, anh du học rồi biệt tích, nhưng chẳng phải bây giờ anh đã trở về bên cô rồi sao? Cô tin tình yêu của cô sẽ khiến hai người mãi mãi chẳng thể dời xa. Vũ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân trước mặt. Anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn mãnh liệt. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra rồi nói:

- Được, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh.

***

Vũ và Dương nắm tay nhau cùng về. Về tới nhà Mẹ anh đã sốt sắng hỏi han:

- Dương, con không sao chứ? Ta lo quá.

- Dạ không sao ạ?

Vũ định bụng lên phòng, nhưng nhìn thấy cô và mẹ, anh lại muốn đẩy nhanh tiến độ hơn chút nữa. Dù gì đây cũng chẳng phải là anh khai pháo, anh chỉ thêm chút dầu thôi Vũ quay lại, ngồi vào ghế sofa rồi kéo Dương xuống bên cạnh. Hải Quân ngửi thấy mùi kịch hay bèn xán lại gần. Anh nói:

- Mọi người, con sẽ kết hôn với Dương.

Cô đỏ mặt cúi đầu. Hải Quân và Mẹ anh thì ngạc nhiên tột độ. Nhưng chỉ vài phút sau, sự ngạc nhiên ấy trở thành niềm vui cùng sự sung sướng. Mẹ anh ôm cô nói:

- Cuối cùng con cũng trở thành con của ta rồi. Nếu sau này thẳng quỷ kia có gì bắt nạt con, cứ nói với ta.

Dương chỉ còn biết cười trừ. Vũ giả vờ ho rồi lôi cô ra khỏi vòng tay âu yếm của Mẹ anh:

- Mẹ, bọn con cần đi tắm.

Ây da, cái này rất mờ ám nha. Nghe như hai người tắm chung. Ngh