Pair of Vintage Old School Fru
Yêu (Love)

Yêu (Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325661

Bình chọn: 7.5.00/10/566 lượt.

ười ngủ là trông thánh thiện nhất. Trông Vũ bây giờ chẳng khác nào….một thiên thần. Cô nhớ lại lần đầu tiên khi được ngắm kĩ khuôn mặt anh

Hôm đó hình như là một ngày mùa thu nắng nhẹ cuối năm lớp 8, sau khi kết thúc buổi học, Dương đã lén chui xuống thư viện xã. Dù biết đó là giờ mà thư viện đã đóng cửa, nhưng cô vẫn xuống, vì chỉ mình cô biết còn có một lối vào bí mật trong thư viện. Sau khi lách mình vào được bên trong, cô nhảy cẫng lên sung sướng vì thấy xung quanh mình toàn là sách. Cô chạy vòng từ dãy này tới dãy kia. Cho tới khi bắt gặp một người con trai đang ngủ gật ở góc thư viện. Dù có không còn học cùng nhau nữa nhưng cô vẫn nhận ra đó là anh, cô nảy ra ý định chọc phá. Do đó, cô tiến tới, ngồi lại rồi tinh nghịch nhổ tóc đánh thức anh dậy. Anh dụi dụi mắt rồi cũng tỉnh hẳn. Khi anh ngước mắt lên nhìn, cô bắt gặp một đôi mắt mênh mông như sóng triều…

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô bỗng cảm thấy như chìm đắm trong một mảnh thế giới tĩnh lặng, mọi người, mọi vật lẫn tiếng ồn chung quanh đều dạt ra thật xa.

Anh có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu, nhỏ hơn một chút sẽ không đủ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt xuyên thấu kia dường như dụ dỗ cô tiến vào thế giới nội tâm của người đó – thâm sâu u uẩn, bình yên, ẩn hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc rõ…

Một câu khái quát: Đẹp trai hoàn hảo!

Màu da nếu đen thêm một chút sẽ mất tao nhã, trắng thêm một chút sẽ mất đi nam tính.

Mái tóc nâu đỏ nếu dài thêm chút nữa thì có phần giống con gái, nếu ngắn hơn chút nữa thì mất đi vẻ thanh lịch.

Khuôn mặt nếu ốm đi một chút thì hơi gầy, nếu béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.

Cái mũi “tây” nếu thấp thêm chút nữa thì khuôn mặt sẽ gãy, nếu cao thêm chút nữa thì chẳng khác nào Pinocchico.

Về phần đôi môi, mỏng thêm một chút hóa ra lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút lại thiếu đi một phần mỹ cảm…

Ngôn từ của cô không đủ, không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để mô tả khí chất của anh, đẹp trai phóng khoáng không đủ để miêu tả tài năng anh, tao nhã lịch thiệp không đủ để miêu tả thanh khí của anh.

Tóm lại, sức quyến rũ của anh nhìn qua chính là nằm ở nội hàm, ở nhân cách. Khi đó, thước đo tình cảm của cô dành cho anh đã tăng lên mấy nấc.

Anh khẽ xoay người, cô thoát khỏi mảng kí ức trong sáng. Cô bỗng nghĩ tới một điều, tên này khi còn nhỏ đã khí khái như vậy, chẳng trách được bọn con gái bâu như ruồi. Điều này cô đã được lĩnh ngộ sâu sắc. Ai mà vô phúc lấy hắn, chắc chỉ lo đi đánh ghen cũng hết ngày, loại đàn ông như vậy, không nên lấy làm chồng là tốt nhất.

Cô khẽ mỉm cười, bật quạt, đắp chăn cho Vũ. Như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Cô đi tới bàn học, xé một mảnh giấy nhớ màu hồng, có in hình Hello Kitty và viết cho Vũ.

“ Cậu ngủ ngon nhé. Khi nào dậy mà chưa thấy tôi về thì trông nhà giúp tôi. Nếu đói thì trong tủ còn một chút hoa quả và bánh ngọt. Tôi sẽ về ngay. Nguyễn Hoàng Dương”

Cô dán tờ giấy nhớ lên trước của ra vào rồi lấy quần áo đi thay. Sau khi đã khóa cửa cẩn thận, cô lấy xe của anh đi ra ngoài. Cô định đi mua ít đồ làm handmade và tìm một công việc parttime để nâng kinh phí chút đỉnh.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng chọn được một quán bán bánh ngọt và nước uống cho học sinh – quán Mr. Ngon. Nói chuyện một hồi cô đã được nhận, lương khoảng 1,5tr/tháng. Đi qua cửa hàng tạp hóa, cô mua đủ đồ rồi nhanh chóng ra về.

***

Ở nhà trọ. Hàn Vũ sau khi thức dậy định đi WC thì phát hiện ra tờ giấy do Dương để lại. Anh thản nhiên đi WC rồi xuống nhà mở tủ lạnh lấy táo và bánh donut ra ăn. Xong đâu đó anh lại xử lí nốt đống kem trên tủ đông. Cuối cùng anh ngủ ngon lành trên ghế sôfa.

Hoàng Dương về tới nhà đã là 6 giờ tối. Cô cũng không muốn đánh thức anh dậy nên lặng lẽ vào nhà nấu bữa tối. Khi nấu xong, định ra ngoài thu dọn đống đồ mà Vũ “thải ra” thì dã thấDươngêu nghiệt đứng lù lù ở cửa nhà bếp. Cô khẽ giật mình. Vũ ngáp một cái rồi lên tiếng:

- Cậu về rồi à?

- Ừ. Cậu dậy rồi sao. Cậu làm tôi giật mình đấy

- Cậu đi đâu vậy? – Anh dựa vào tường nói

- Tôi đi xin việc làm thêm giết thời gian – Dương lơ đãng trả lời.

- Ừ. Chuyện lúc sáng. Tôi sẽ giúp cậu xử lí.

- Chuyện nào? Mà kệ đi. Cậu dậy rồi thì rửa tay rồi vào ăn đi.

Hai người ăn tối cùng nhau. Sau bữa ăn, hai người cùng xem phim và ăn hoa quả rất vui vẻ. Trông họ thực sự giống một đôi vợ chồng son vậy. Nhưng cái không khí hoà bình ấy chỉ kéo dài được một lúc. Tầm 8 rưỡi tối, Dương nhe răng đuổi người:

- Này, 8 rưỡi rồi, về đi.

- 8 rưỡi chưa tới giờ đóng cửa kí túc xá. – ai đó mặt dày nói

- Cậu định ở rịt nhà tôi chắc? Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi. Về đi.

- Được rồi, tôi sẽ về ngay đây.

- Bye! – Tiễn cậu ra cửa, cô cười một cái lấy lệ tiễn Vũ.

- Không cần cười gượng. Tôi về đây

Sau khi bóng Vũ khuất dần vào