Yêu (Love)

Yêu (Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326201

Bình chọn: 8.00/10/620 lượt.

không thể trả lời. Anh tức tốc chạy đến nâng đầu cô.

- Khốn kiếp! Chúng mày dám động vào cô ấy sao?

Nói rồi anh đặt Dương xuống đường, xông vào bọn chúng, đánh cho chúng một trận tơi tả. Anh đánh, đánh, đánh cho tới khi không còn một tên nào còn có thể đứng dậy nổi, lúc đó anh mới quay trở về chỗ Dương đang nằm.

- Dương, anh đưa em về nhà.

Anh bế cô ra chỗ đậu xe rồi lái xe trở cô về nhà mình.

Lúc anh đi rồi, một tên lồm cồm bò dậy, anh ta cố rút cái điện thoại từ trong túi ra, bấm một dãy số.

- Thế nào rồi? – Tiếng một người con gái có vẻ chanh chua cất lên.

- Xin lỗi tiểu thư, cô ta đã được một người cứu đi rồi.

- Khốn nạn, chúng này làm việc như thế mà còn dám nói với tao à, chúng mày đi chết hết đi.

……. “bíp”…. “bíp”…. “bíp”…….Quyên cúp điện thoại rồi ném mạnh vào tường. Chiếc điện thoại vỡ tan thành từng mảnh. Cô ta vơ lấy và quăng quật tất cả mọi thứ mà cô ta nhìn thấy. Cuối cùng khi đã thấm mệt, cô ta ngồi phịch xuống giường.

- Số mày may mắn đấy. Nhưng chỉ được lần này thôi. Tao tưởng với một con nhóc như mày thì chỉ cần như vậy là đủ, nhưng xem ra tao đã nhầm. Lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu, Nguyễn Hoàng Dương ạ. Ha ha ha….

Nói rồi cô ta cười lớn. Nụ cười khiến người nghe bỗng chốc muốn khóc.

***

Tại nhà của Hoàng Văn. Anh lái xe vào trong gara rồi bế cô lên phòng của mình. Đặt cô xuống giường, anh tháo giày, tất cho cô, sau đó đắp chăn và chỉnh lại tư thế nằm sao cho thoải mái nhất. Anh ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay vuốt những lọn tóc rối. Đây có phải sự thật không? Cô đang ở trong nhà anh, đang ngủ trước mặt anh? Khi cô ngủ trông thật là dễ thương, không còn những cái chau mày, không còn vẻ mặt lạnh lùng ấy nữa. Anh nhẹ nhàng đặt một chữ K lên chán cô rồi đi xuống nhà chuẩn bị bữa đêm cho cô. Anh nghĩ rằng khi cô tỉnh lại chắc sẽ đói.

Ngay sau khi anh đi xuống, Dương chợt tỉnh lại. Đầu đau như búa bổ, cô lấy tay xoa xoa chỗ gáy vừa bị đánh. Cô nhớ là lúc đó đang đánh nhau, Hoàng Văn xuất hiện, hắn còn khen cô nữa, liền lúc đó cô nghe thấy tiếng có vật gì đó đánh vào gáy mình. Cảm thấy hơi mệt nên cô đã thiếp đi và cũng từ lúc đó cô không còn nhớ hay biết gì nữa. Dương ngơ ngác nhìn xung quanh phòng, nhận ra đây không phải căn phòng yêu quý của mình, cô buột miệng.

- Đây là đâu? Địa ngục sao? Không phải chứ, mình chỉ bị đánh một cái thôi mà?

Dương bước xuống giường, không cả xỏ giày, cô đi ra phía cửa. Sau một hồi (có thể coi là) tham quan cô nói.

- Không đúng, đây đâu giống với địa ngục, đây giống nơi ở của con người mà, còn có mùi của nước hoa nữa.

Ngửi thấy có mùi thơm của thức ăn phát ra, bụng Dương ngay lập tức biểu tình. Phần vì tò mò, phần vì … đói, cô quyết định đi theo mùi của thức ăn, có thể nơi đó sẽ có người, cô có thể hỏi xem đây là đâu. Mùi thơm phát ra từ tầng dưới, cô đi theo cầu thang xuống, rồi cô đi qua một phòng khách rộng phải bằng 10 lần phòng khách của cô ở nhà. Cuối cùng, mùi thơm ấy dẫn cô tới một căn phòng bên cạnh phòng khách, đó chính là phòng bếp. Trong đó, có một người đàn ông đang mặc tạp dề và nấu thức ăn. Dáng đứng của anh ta bây giờ thật đẹp, người ta nói, khi ngắm nhìn đàn ông chú tâm vào một công việc nào đó ta sẽ thấy họ thật quyến rũ. Người đàn ông trước mặt cô cũng vậy, chán lấm tấm mồ hôi, gương mặt chú tâm khi nhìn nghiêng rất quyến rũ….

- Hoàng Văn. – Cô lên tiếng

Hoàng Văn thoáng giật mình.

- Em tỉnh rồi à?

- Đây là đâu? – Cô không trả lời anh mà lại hỏi lại.

- Nhà anh.

- Nhà anh? Sao tôi lại ở đây?

- Ừ. Ban nãy anh đã cứu em, em không nhớ gì à.

- Cứu sao?

- Ừ, em lại đây ăn bữa đêm đi, chắc em đói rồi.

- Tôi muốn về nhà.

Thấy vậy Hoàng Văn vội vàng can ngăn.

- Về nhà sao? Anh nghĩ tạm thời em nên ở đây một thời gian, theo anh đoán thì nhóm người đó không phải cướp đơn giản đâu, có lẽ họ đến để hại em.

- Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn về nhà.

- Không được, như vậy nguy hiểm lắm. Anh không thể nào để em gặp nguy hiểm được.

- Tại sao? Tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?

- Bởi vì…………….. – Hoàng Văn thoáng đỏ mặt – nói tóm lại em cứ ở đây đi, mấy ngày nữa thì về. Nếu em không thoải mái thì anh có thể dọn ra ngoài.

- Không cần đâu. Cảm ơn anh.

- Vậy là em đã nhận lời.

- Phải. Nhưng tôi chỉ ở đêm nay thôi, ngày mai tôi còn phải đi học. Hơn nữa là ban ngày thì chúng không dám làm gì đâu. Mà anh nấu món gì vậy?

Nói rồi Dương ngồi vào bàn ăn, chưa đợi anh trả lời, cô đã hì hụi ăn nhiệt tình. Hoàng Văn nhìn thấy vậy thì phì cười.

- Em ăn từ từ thôi.

Dương gật gật tỏ vẻ đồng ý rồi lại hì hụi ăn như cũ. Có lẽ cô rất đói. Hoàng Văn tự nhủ với lòng mình: “Anh đối xử tốt với em vì anh yêu em, ngốc ạ”. Hoàng Văn khẽ mỉm cười.



Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Dương đang mơ mơ màng màng trong giấ


The Soda Pop