Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325963

Bình chọn: 7.5.00/10/596 lượt.

Mạnh, mặt anh chàng tái lại. Khiết Nhã đặt cái nĩa xuống và nói :

- Để tôi mở cho !

Khiết Nhã mở cửa và nhìn, Tiến Mạnh đứng xoạc tay vào túi quần nhìn cô. Khiết Nhã giọng xất xược :

- Anh định làm gì? Tới đây và đánh Khải An như lúc trước nữa phải không? Lấy cái quyền gì hả?

Tiến Mạnh chỉ im lặng, ngước mặt nhìn Khải An và nói :

- Lần trước vẫn chưa có cơ hội xin lỗi anh.

- Có gì đâu.

- Cảm ơn anh hôm qua đã chăm sóc vợ tôi.

- Cũng đâu có gì. Chỉ là cho mượn chỗ ngủ thôi mà. Nhưng mà ngủ riêng nhé. Mời anh vào nhà ăn sáng. Là vợ anh nấu đó.

- Tôi có thể nói chuyện với Nhà một chúc được không?

Khải An mỉm cười bước vào. Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, anh hỏi:

- Em định chừng nào mới về?

- Nếu tôi nói tôi ở đây thì sao?

- Về nhà đi. Dù sao em cũng đã là người có gia đình rồi. Đừng bo bo xì như trẻ con như vậy. Sắp tới anh có chuyến công tác, mấy ngày đó cũng không có ai ở nhà. Hay là em về đi !

Khiết Nhã không nói gì, chỉ lẳng lặng lên xe theo Tiến Mạnh về. Về đến nhà, Khiết Nhã trông thấy có vẻ như Tiến Mạnh không đùa, anh đã cho vào vali nhiều thứ. Tiến Mạnh vừa về tới nhà đã lăn ra ngủ trên chiếc giường ấm êm của hai vợ chồng. Ra phòng khách ngồi lấy tờ tạp chí đọc, bà ngoại cô nói:

- Nó tìm đến sáng mới gặp con à?

- Bà nói gì ạ?

- Con ra khỏi nhà sau khi gọi nát cả cái sổ điện thoại tìm con, chừng một tiếng sau thì nó đi và về cùng con vào lúc nãy đấy.

Tuệ Lâm và Đoàn Duy mở cửa và trông thấy bưu phẩm, Tuệ Lâm mở ra, và cô chết đứng khi trông thấy những tấm ảnh đó. Đoàn Duy chạy theo sau:

- Hình gì vậy em?

- Đồ khốn !

Tuệ Lâm tát Đoàn Duy thật mạnh, anh vẫn chưa hiểu gì. Giật xấp ảnh từ tay Tuệ Lâm, Đoàn Duy hiểu đêm đó mình đã bị cô nàng Lam Nhung gài bẫy. Lúc đó Huy Hoàng và Lam Nhung bước vào, Đoàn Duy đã hiểu chuyện gì xảy ra, Huy Hoàng kéo Tuệ Lâm lại gần:

- Bình tĩnh đi em ! Bộ mặt thật của người em luôn tin tưởng đấy.

- Là anh đứng sau vụ này hả?

Đoàn Duy nhìn Huy Hoàng. Anh chỉ mỉm cười, còn Lam Nhung thì nói :

- Thật ra tôi chỉ muốn tiền. Xin lỗi vì đã gửi hình tống tiền anh không đúng lúc !

Duy rất muốn ôm lấy Tuệ Lâm để giải thích rằng anh không muốn như vậy, nhưng, đã và đang có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh không thể làm thế. Duy cố mỉm cười và làm mặt lạnh nói những câu khó nghe:

- Thì ra là vậy … cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra nhỉ?

- Cái gì? Anh không có lời giải thích nào sao?

Cả Huy Hoàng, Tuệ Lâm và Lam Nhung đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình thản của Đoàn Duy:

- Là tôi. Hình rõ mồn một thế này thì giải thích cái gì nữa?

Tuệ Lâm phẫn nộ tát Đoàn Duy thêm một tát tay nữa. Rồi cô chạy lại, níu lấy cánh tay Duy khóc sướt mướt:

- Sao anh lại lừa dối em? Anh nói anh rất coi trọng tình yêu và sợ mất em, đều là những lời giả dối sao? Tại sao anh lại làm thế? Em đã làm gì khiến anh phản bội em như vậy? Em có còn ngại ngùng với anh điều gì nữa đâu? Tại sao anh lại tìm thứ đó ở một người khác? Anh nói gì đi chứ. Anh Duy !



Đoàn Duy nhìn Tuệ Lâm, rồi anh lạnh lùng kéo tay cô xuống:

- Là tôi đó.

- Vậy tại sao anh lại … muốn làm đám cưới với em?

- Chỉ là lời nói thôi mà.

- Anh chắc chắn những gì anh nói hôm nay anh sẽ không hối hận chứ?

- Tại sao phải hối hận? Tôi chỉ làm điều gì con tim tôi mách bảo mà thôi. Chúng ta sinh ra đã là kẻ thù của nhau rồi, cuộc sống của hai chúng ta, nếu chỉ có tình yêu thì không thể nào xóa hết tội lỗi của ba mẹ em cũng như uẩn khúc về cái chết của ba mẹ tôi ngày xưa.

- Cái gì … Anh đã biết tất cả ư ?

- Chúng ta có quá nhiều thứ giấu giếm nhau. Thử hỏi lâu dài chúng ta còn chịu đựng được không? Có yêu nữa được không?

- Trong khi em đang cố dùng tình yêu để bù đắp cho anh thì anh lại nhẫn tâm dùng em để trả thù sao anh Duy?

- Phải đó.

Thêm một cái tát nữa, lần này máu trên môi Duy đã rịn xuống. Anh cũng chỉ nhìn Tuệ Lâm rồi nhếch mép cười kéo áo lên chùi vết máu. Tuệ Lâm lạnh lùng :

- Anh nghe đây Lý Đoàn Duy, bắt đầu từ hôm nay, tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa. Tôi hận anh ! Hận anh suốt đời ! Anh là đồ tồi.

- Tôi không tồi như cái cách ba cô làm ngày xưa đâu.

- Chia tay đi !

- OK !

- Lần này là mãi mãi đó.

- Tôi không cần nghe nhiều. Xong rồi phải không? Tôi đi đây !

Duy cố nhìn Tuệ Lâm một lần rồi anh bước đi thật nhanh. Duy cố ngăn cho nước mắt không rơi khi nhìn Tuệ Lâm qua kính chiếu hậu của xe, hình ảnh Lâm ôm lấy Huy Hoàng mà khóc nức nở. Tim anh đau nhói, đến không thở được. Nhưng anh không thể nhịn lâu hơn nữa, nước mắt cứ tuôn như mưa. Duy khóc vì anh đã phụ bạc Tuệ Lâm, một màn kịch anh đóng quá đạt đến nỗi anh không còn bất cứ cơ hội nào làm lành vớ


80s toys - Atari. I still have