Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326940

Bình chọn: 9.5.00/10/694 lượt.

em phải sống với một người mà em không hề thương yêu, phải nuôi một đứa con mà em không mang nặng đẻ đau. Em là phụ nữ, em không mang trái tim lạnh lùng và sắt đá như anh.

- Em hãy tự hỏi ai mang cho em những đau đớn đó. Là anh hay là chính Lý Gia Đoàn.

- Cả hai người. Vì cuộc chiến day dứt của hai người mà tôi trở thành người đáng thương như thế này đây.

Bà Quế trong cơn bức xúc đã chạy ra khỏi nhà Trần Kiên rồi va phải vào một chiếc Taxi đang bon bon lao tới. Bà bị hất mạnh về phía trước, Trần Kiên chạy ra và hoảng loạn :

- Quế, Quế à, tỉnh lại đi ! Ngọc Quế !



Duy vẫn đang ngồi nhìn ngắm Tuệ Lâm làm bánh donut, Duy đánh trứng không đều nên trông bánh không đẹp. Duy nói :

- Em biết nhiều thứ đấy chứ.

- Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.

- Đâu có.

- Anh Duy, điện thoại của anh.

Duy chạy lại túi áo lấy điện thoại ra, tặc lưỡi khi đó là số máy của Trần Kiên :

- Có chuyện gì vậy ?

- Tới bệnh viện nhanh đi, Ngọc Quế xảy ra chuyện rồi !

- Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?

- Tai nạn. Tới nhanh đi !

Duy nghe xong nói gấp :

- Lâm, mẹ anh bị tai nạn. Anh phải đi gấp !

- Em đi với anh.

- Thôi đi, chưa biết mọi chuyện ra sao. Có gì anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em.

- Được rồi.

Duy lái xe chạy thẳng vào bệnh viện, bà Quế cũng vừa được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu. Duy hỏi bác sĩ :

- Mẹ tôi có sao không bác sĩ ?

- Chấn thương nhẹ ở vùng đầu nhưng không tụ máu bầm. Yên tâm ! Ngoài ra chỉ là mấy vết xơ xác.

- Được rồi, cảm ơn !

Bác sĩ và y tá vừa đẩy băng ca đi, Duy đã xách áo ông Kiên xô vào tường tức tối :

- Ông làm gì bà ấy thế hả ?

- Mẹ cậu tự lao ra đường.

- Tôi đã nói rồi, tôi cấm ông làm tổn hại tới hai người mà. Ông quên rồi hả?

- Tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi lo lắng không kém gì cậu đâu. Biết mà lo lắng đúng chỗ của cậu đi. Đừng ăn nói với tôi kiểu đó.

Xô Duy lại một cái, ông Kiên bỏ đi. Duy không vô thăm mẹ mà đi đăng ký chuyển phòng VIP. Anh chàng bực dọc vì không làm được gì Trần Kiên. Chợt nhớ tới câu lo lắng đúng chỗ. Duy chạy tới hỏi bác sĩ vừa mới phẫu thuật cho bà Quế xong :

- Cho hỏi…

- Anh là con trai của nạn nhân tôi mới phẫu thuật đó à ?

- Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ …

- Chuyện gì ?

- Mẹ tôi mang nhóm máu gì?

- À, hồ sơ ở đây ghi, bà mang nhóm máu A.

- Nhóm A à?

- Sao vậy?

- Tôi mang nhóm máu B, nhưng ba tôi lại mang nhóm máu A. Theo tôi nhớ thì nếu ba mẹ cùng mang nhóm máu A thì con không thể nào là nhóm B được.

- Anh nên kiểm tra kỹ lại. Anh có kiến thức đấy ! Nhưng, chưa kiểm tra bằng máy móc và hệ thống thì chưa nói trước được điều gì. Nhưng nếu điều anh suy luận là đúng thì anh chỉ có thể là con của một trong hai người, hoặc là cha anh, hoặc là mẹ anh.

Vậy là không phải không có cơ sở, Duy nhớ như in nhóm máu của ông Đoàn là nhóm máu A bởi anh đã lật hồ sơ bệnh án cũng như kết quả mổ tử thi để koi nhờ tài liệu mà Mạnh bí mật lấy được lúc anh mới trở về Việt Nam. Nhưng bà Quế lại mang nhóm máu A. Vậy khả năng Duy không phải là con của bà càng lớn hơn.

Anh vuốt mặt một cái để tỉnh táo hơn và mở cửa phòng. Bà Quế trông thấy Duy mừng rỡ :

- Ôi, con trai đã tới rồi.

- Mẹ khỏe chứ ạ ?

- Trông con mệt mỏi quá.

- Dạo này con thức nhiều.

Duy không biết anh phải kéo dài việc này đến bao lâu. Nhưng tại sao phải là anh? Ngày càng có nhiều sự thật mà có nằm mơ cũng nghĩ không ra. Bầu trời u ám ngoài kia giống hệt tâm trạng của Duy vậy !



Chap 26

Duy đưa Tuệ Lâm đến bệnh viện, đây quả là một cô bạn gái tử tế và dễ thương. Chỉ mới hơn nửa tháng yêu nhau mà Duy đã bắt đầu nghĩ tới những chuyện xa vời với cô nàng.Tuệ Lâm nói :

- Em không giỏi nấu thức ăn tẩm bổ, nên đành tìm mua vậy.

- Em tới là mẹ anh đã quý em rồi.

Duy bật cười kéo Tuệ Lâm vào tặng cô một nụ hôn lém lỉnh. Mở cửa bước vào thì bà Quế và Trần Kiên đang tranh luận điều gì đó vừa xong, Duy giả vờ không biết chuyện gì và nói :

- Mẹ, chú Kiên. Con đưa Lâm đến thăm mẹ nè !

- Tuệ Lâm, cô rất là mong con đấy.

- Sao cô lại mong con ạ? Điều này làm con bất ngờ đó chứ.

Ông Kiên đỡ lửa ngay :

- Mẹ của Duy muốn con làm con dâu đấy mà.

- Ơ bác… Sao bác lại nói vậy?

- Tuệ Lâm, đúng là như thế mà.

Bà Quế mỉm cười nắm nhẹ tay cô, mặt Tuệ Lâm ửng đỏ. Tiến Mạnh và Khiết Nhã vừa đi thăm bà của Nhã ở viện dưỡng lão về, bà có vẻ rất hài lòng anh chàng cháu rể. Điều đó có vẻ như một động lực thúc đẩy đám cưới của cả hai thêm đến gần hơn. Tiến Mạnh nói :

- Anh nghĩ chúng ta nên mời Lâm và Duy làm phù dâu phù rể.

- Họ có chịu không đấy !

- Tuần sau chúng ta