Teya Salat
Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326911

Bình chọn: 8.5.00/10/691 lượt.

h dại dột mà.

- Cậu im đi. Tớ không muốn nhắc tới vấn đề này nữa. Tớ sẽ xử lí với cậu và sự im lặng của cậu là điều tớ mong chờ nhất. OK !

- Tớ chỉ im lặng tới mức thấp nhất có thể. Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều !

- Điều gì chứ ?

- Đừng có những quyết định ác độc với em bé nha.

Bảo Yến cười khẩy rồi nói trong ẫm uất :

- Cậu nhân từ quá nhỉ ! Nhưng tớ thì không. Tớ chưa có chồng, vừa chia tay với bạn trai, và những lí do như thế thì cậu nghĩ có nên giữ lại đứa nhỏ không? Đó là quyết định của tớ.

- Cậu chẳng lẽ lại vô tình đến thế sao ?

- Không ai tốt cả.

Mạnh và Duy ra khỏi công ty khi kim đồng hồ đã điểm 7 tiếng. Cả đêm qua hai anh chàng đã ngủ lại ở công ty và những chiếc ghế làm lưng cả hai sắp gãy. Duy nói :

- Cảm ơn cậu ! Cậu đã giúp tớ rất nhiều.

- Có gì đâu. Hôm nay không làm phiền nữa nhé. Tớ đã bỏ lỡ tối thứ 7 bên vợ sắp cưới rồi. Tớ không thể lỡ thêm ngày chủ nhật đâu.

- Cũng được.

- Mà nè …

- Chuyện gì nữa ?

Tiến Mạnh nháy mắt dí dỏm :

- Có nhớ hôm qua cuộc điện thoại cuối cùng cậu nhận được là của ai không?

- Tuệ Lâm. Có chuyện gì hả ?

- Đúng là kinh nghiệm yêu đương của cậu kém quá. Tối thứ 7 mà gọi điện thoại cho cậu thì chắc chắn phải có điều gì đó đặc biệt. Mà cậu lại lạnh lùng tắt nguồn, tớ nghĩ cậu có một ngày chủ nhật không dễ dàng rồi đấy.

Duy đến lúc này mới nhớ ra và mở nguồn gọi điện thoại cho Tuệ Lâm. Nhưng lại là lúc cô đang tắm nên không nghe máy, Duy tưởng Tuệ Lâm giận nên tức tốc lái xe đến nhà cô và gõ cửa ầm ĩ. Bảo Yến ra mở cửa :

- Chào anh !

- Lâm có nhà không em?

- Ở trên phòng.

- Cảm ơn nhé.

Duy tông cửa vào đang lúc Tuệ Lâm đi ra, trông thấy Duy Tuệ Lâm la toáng lên vì lúc đó cô không một mảnh vải che thân đang chuẩn bị mặc quần áo. Vẫn cái tật cũ dù đang mang dép đi trong nhà, Tuệ Lâm quẳng liên tục hai chiếc vào mặt Duy rồi chạy miết vào phòng :

- Sao anh lại chạy tới ổ vậy ?

- Tuệ Lâm, anh xin lỗi. Hôm qua anh quên gọi cho em. Công việc bận quá ! Anh hứa sẽ không có lần sau.

- Anh đi ra ngoài đi.

- Anh sẽ không đi nếu em không đồng ý tha thứ cho anh.

- Bảo anh đi ra ngoài đi.

- Có tha thứ hay không? Anh sẽ đứng mãi ở đây đó.

- Nhưng tha thứ thì cũng phải chờ em mặc quần áo vào cái đã. Bộ đồ em mặc đang ở trên giường đấy ! Khăn bông em đã làm ướt rồi sao mà ra lấy.

- Vậy thì nếu không tha thứ, anh sẽ đứng mãi ở đây đấy !

- Em có giận anh đâu. Tha thứ là tha thứ cái gì ?

- Vậy hả ?

- Có đưa đồ cho em mặc không ?



- Oh … Vậy anh sẽ ra ngoài.

Duy bước ra ngoài và chờ trong vài phút, lát sau Tuệ Lâm mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của Đoàn Duy đã làm xua tan tất cả. Đặt Tuệ Lâm xuống giường và nhẹ nhàng hôn lên má, lên tóc và lên mũi cô, Lâm véo mũi anh :

- Hôn gì mà lắm thế !

- Anh đền bù ngày hôm qua thôi mà.

- Có biết ngày hôm qua người ta định tạo bất ngờ cho anh không ?

- Sorry mà. Sẽ không có mấy lần thất hứa vậy nữa đâu.

- Anh đã nói sẽ không làm em thất vọng nữa đó nha. Anh đừng quên lời nói đó !

- Anh sẽ cố gắng thực hiện thật tốt. Được không em?

- Chỉ muốn hôn anh ngay lúc này thôi.

Bảo Yến tình cờ đi ngang, cánh cửa đóng không chặt làm cô vô tình thấy được cảnh tình tứ của Lâm và Duy. Yến chỉ nhoẻn cười và rời khỏi nhà. Bà Quế và ông Kiên đang bí mật gặp gỡ tại nhà ông Kiên, bà Quế vừa tới đã hậm hực quăng xấp ảnh, Trần Kiên ngạc nhiên ngồi xuống nhìn, đó là những tấm ảnh của ông và Tuệ Lâm trong những lần đi chung. Ông Kiên hỏi :

- Chuyện gì vậy em?

- Con bé này có quan hệ gì với anh? Sao anh lại thân mật với con bé thế ?

- Em ghen hả?

- Anh biết em tức giận hoàn toàn không phải vì ghen mà.

- Nó chỉ là cháu gái của anh.

- Cháu gái? Có cần thiết phải vậy không? Em chẳng biết anh có cháu gái nào cả.

- Nó gọi anh là bác nhưng thực sự là con gái của chị gái anh. Nó ở Mỹ về, em biết cô bé này mà.

- Em không tin đây chỉ là đứa cháu gái của anh. Em có cảm giác rất thân quen với nó.

- Chỉ vì em có ấn tượng tốt với cô bé mà thôi. Không phải là đứa trẻ em nghĩ đâu.

- Em không tin rằng đứa con của em đã chết. Em chỉ cần xét nghiệm ADN là biết ngay thôi.

- Anh cấm em đấy !

Trần Kiên siết chặt đôi vai bà Quế mắt long sòng sọc đầy những ngọn lửa thù hận :

- Chúng ta ngồi chung một thuyền. Anh cấm em làm điều đó. Nó đang là mồi nhử Lý Đoàn Duy, em biết không?

- Đừng để em biết sự thật anh giấu con ở đâu.

- Anh nói nó đã chết rồi thì em cứ tin là nó đã chết rồi đi. Bây giờ em cũng đang có một đứa con trai, em còn đòi gì nữa.

- Em đã dối lòng mình nhiều năm qua rồi,