
nh sắp buồn đến chết rồi đây. Nhanh cho anh lên chức cái coi.
- Anh linh tinh cái gì đấy? – Phù Dung cau có nhìn anh. Đáng ghét, bây giờ nói chuyện với anh được 10 câu thì đến câu thứ 11 thế nào anh cũng lôi chuyện đó ra để đàm phán với cô. Trời ơi, cô còn đi học nhé với lại con cái là của trời cho muốn là được đâu.
- Anh biết rồi? Tại anh lao động chưa hăng say đấy mà. – Cao Phong tỏ vẻ như được khai hóa vấn đề cốt lõi.
Phù Dung đỏ rần mặt. Kệ anh, cứ đứng đấy mà huyên thuyên dài dòng. Siêu thị không phải cuối tuần nên có vẻ thưa vắng. Hai người dạo quanh siêu thị mua rất nhiều đồ. May mà cô cản không thì ông xã cô dám khuân cả siêu thị này về quá. Ối trời ơi, thế mà suốt ngày kêu anh kiếm tiền vất vả lắm nghen. Cô chi tiêu cẩn thận nhưng anh thì tiêu theo cái kiểu hôm nay là buổi cuối cùng của cuộc đời được đi siêu thị ấy, không mua thì ân hận. Lần sau đừng hòng cho anh lại gần cái siêu thị nào nữa? Cô bặm môi thề với lòng mình.
Hai người về nhà thì cũng gần chín giờ. Cậu em trai anh vẫn chìm trong giấc mộng, đêm qua lại nhảy nhót ở đâu cho đến khuya rồi. Anh vào trong phòng nó, nín nhịn không ném nó ra khỏi phòng. Kéo mạnh cái chăn ra khỏi người, hét ầm lên:
- Dậy ngay cho anh. Nếu không thì đừng có trách. Mày xem phòng mày có như chuồng heo không?
Cao Thiên ngáp mộ cái dài lồm cồm bò dậy nhìn anh trai đầy ai oán, khó chịu nhưng phải nín thôi nếu không chỉ có con đường cuốn gói ra khỏi nhà
- Mày ngoan ngoãn dọn phòng cho anh? – Cao Phong nghiêm mặt ra lệnh: – Bao nhiêu đồ bẩn thì quẳng ra máy giặt giùm cái đừng có vất đống trong phòng. Thật gây ô nhiễm!
- Ủa? Hôm nay anh có ở nhà sao? – Cao Thiên giọng đầy giễu cợt ông anh quý hóa của minh: – Một người yêu công việc như anh không sợ vắng anh một ngày thì công ty sẽ sụp đổ sao.
- Mày yên lặng cho anh được không? Dọn dẹp đi và đừng lắm lời!- Anh dằn mặt xong thằng em thì quay gót ra phòng bếp một mạch. Vợ anh đang lúi húi cho đồ vào tủ lạnh và dọn dẹp bếp lúc. Thấy anh, cô cười bảo:
- Anh về phòng nghỉ đi. Em nấu xong cơm sẽ gọi anh?
- Không cần anh phụ sao? -Cao Phong nhìn vợ hỏi
- Không? – Cô kiên quyết lắc đầu đẩy anh quay về phòng.
Phù Dung chuẩn bị làm bữa cơm thì chuông cửa reo, cô gọi với ông xã:
- Anh ra mở cửa xem ai? Em đang dở tay nè?
Cao Phong loẹt quẹt đôi dép trong nhà nguyền rủa ai vô duyên phá hủy ngày nghỉ của anh. Nếu là nhân viên công ty thì thật là phiền vì hiện tại toàn bộ nhân viên không ai biết Phù Dung là vợ anh nhưng mà trước đó anh nói với trưởng phòng kinh doanh có việc gì liên lạc với anh qua điện thoại. Cao Phong mở cửa ngạc nhiên tới tròn mắt:
- Là cô à?
- Chào anh? Tôi tới không đường đột quá chứ. – Thu Hương cười tươi. – Tôi liên lạc tới công ty thì nhân viên nói hôm nay anh nghỉ ở nhà.
- Cô tìm có việc gì không? Tôi nhớ là thứ năm mới là lịch hẹn giữa hai công ty.
- Tôi tìm Phù Dung có chút việc.
- Việc gì vậy? – Cao Phong nhíu mày hoài nghi nhìn cô gái này, vốn dĩ họ có bao giờ để ý, hỏi thăm vợ anh đâu cơ chứ. Bao lần tiếp xúc với ba mẹ, anh chị nhưng chưa lần nào họ hỏi qua xem Phù Dung thế nào đâu cơ chứ, hôm nay hỏi thăm chắc chả tốt đẹp gì đâu.
- Tôi chỉ là nhờ việc riêng thôi. – Thu Hương e ngại nhìn anh, cô có cảm giác anh không có thiện cảm với gia đình cô, chỉ trừ công việc ra thì hầu như không có liên hệ gì cả?
Anh gật đâu đầy đề phòng, đóng cửa xoay người dẫn cô tới phòng bếp. Phù Dung đang cặm cụi làm bếp, hình như cô đang pha trà sen chắc để tiếp khách.
- Thu Hương t
ới tìm em? – Cao Phong gọi vợ.
Phù Dung quay ra thoáng chút ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Thu Hương. Cô khép nép:
- Dạ! Tiểu thư….À không, xin lỗi. Chị… chị tìm em có việc gì không?
Thu Hương cười e ngại với Cao Phong. Con bé này bao giờ mới sửa được tật dạ thưa khép nép như vậy chứ. Cao Phong nhíu mày khó chịu, vợ anh trước kia chắc phải chịu nhiều ấm ức nếu không cô đâu cứ phải một hai dạ thưa như thế? Hừm, anh khó chịu bảo:
- Chị ở đây chơi với Phù Dung. Anh về phòng đây, hai người cứ tự nhiên. Có gì cứ gọi anh đừng sợ…
Anh quay gót đi vào để lại trong bếp bầu không khí trầm lặng. Thu Hương có cảm giác Cao Phong không có cảm tình với bất cứ ai trong gia đinh cô cả, xong công việc thì nhanh chóng rời đi không lưu lại nói chuyện riêng bao giờ.
- Chị tìm em có việc gì? – Phù Dung e dè hỏi.
- Uhm. – Thu Hương e dè nhìn cô em của mình: – Em dạy chị làm bếp được không?
Làm bếp, đôi mắt tròn vo của Phù Dung căng ra hết sức. Thu Hương ngại ngùng trước cái nhìn đó. Nói ra thật xấu hổ, cô ít khi vào bếp lắm. Từ bé đến lớn, cô không phải mó tay vào bếp núc đâu, đến khi đi du học thì cô ăn chủ yếu trong căng tin của trường. Tay nghề của cô thực tệ nhưng mà tìm hiểu biết Lâm Phong rất kỹ tính trong ăn uống, đồ ăn nếu không bị bắt buộc thì thường tự nấu.
- Cũn