
Tiềm và Tạ Đình Vân đồng thời phi thân tới!
“Vút” một tiếng, ám khí xé gió phóng đi, ba viên tam tinh chùy bắn về phía Mộ Dung Vô Phong.
“Keng! Keng! Keng!” ba tiếng, không biết từ đâu một hòn đá bay tới, đi sau mà đến trước, không sai không lệch, nghiêng nghiêng đánh trúng viên chùy ở giữa, góc độ kỳ dị, vừa khéo đánh bật hai viên còn lại.
Tạ Đình Vân quay người nhìn Đường Tiềm, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính, nói: “Bội phục”.
“Không dám”, Đường Tiềm cười nhẹ. Mỗi một người tập võ ở Đường môn, từ khi biết bò cho tới lúc biết đi đã bắt đầu luyện tập ám khí. Rất tự nhiên hắn ít nhiều gì cũng biết một chút.
“Là ai?”
“Cô ta đã chạy rồi. Không cần lo, từ giờ đến cuối sẽ do tôi hộ vệ bên cạnh cốc chủ của các vị. Người Đường môn để người Đường môn đối phó sẽ hữu hiệu hơn”, hắn nhạt giọng nói.
“Vậy phải nhờ vả rồi”, Tạ Đình Vân chắp tay, thân hình nhoáng cái đã quay vào trong hành lang.
Đường Tiềm chuẩn xác tìm tới chỗ Mộ Dung Vô Phong đang ngồi. Trên y phục Mộ Dung Vô Phong có một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, khiến hắn cảm thấy như từng quen biết nhưng lại không nhớ ra nổi bản thân rốt cuộc đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu.
Hắn không thể không thừa nhận bản thân không hề có ấn tượng gì về Mộ Dung Vô Phong.
Là một người mù, hắn thường có ấn tượng sâu sắc về người nói nhiều một chút. Mà kể từ ngày đầu tiên gặp Mộ Dung Vô Phong, chàng rất ít nói, cho dù có nói, tiếng cũng rất nhỏ. Tất cả hiểu biết của hắn về người này đều chỉ giới hạn trong các loại truyền thuyết.
Vách núi trước mặt, bóng người đổ dài.
Mộ Dung Vô Phong hơi sững người, không quay đầu lại mà nói thẳng: “Ta muốn ở lại đây một mình một lúc”.
“Tôi sẽ không làm phiền ngài”, Đường Tiềm nói, “Ngài cứ coi tôi là một tảng đá là xong”.
Chàng phẫn nộ nhìn hắn, muốn nổi nóng nhưng lại phát hiện trong lòng đã bị bi thương lấp đầy.
Qua một hồi, Đường Tiềm nghe thấy có tiếng nạng, tiếng bánh xe lăn lạch cạch, dường như Mộ Dung Vô Phong đang tìm cách đứng dậy.
Hắn đang nghĩ bản thân có nên đỡ chàng không.
Cuối cùng, hắn do dự vươn tay ra nhưng rồi bị gạt đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chớ có động vào ta!”.
Hắn nhã nhặn nghiêng đầu, giọng điệu có ý châm biếm: “Tuân lệnh”.
Rõ ràng Mộ Dung Vô Phong không đứng vững nổi, thân thể đổ sang một bên.
Đường Tiềm kịp thời túm lấy thân thể lảo đảo kia, giúp chàng đứng thẳng lại. Mộ Dung Vô Phong không sao tự mình đứng vững, tỏ ra cực kỳ chật vật, mấy lần trán chàng đã vập vào sống mũi hắn. Đường Tiềm khẽ động trong lòng, dứt khoát đỡ chàng ngồi xuống, nói: “Nếu ngài đã muốn một mình ngồi lại đây, tôi sẽ xuống dưới đợi vậy”.
“Hộp của ta rơi mất rồi”, vẫn là giọng nói lạnh lùng kia.
“Ở đâu?”, hắn đưa gậy trúc, lần dò dưới đất.
“Sang trái”, chàng thở dài.
Đường Tiềm dò được cái hộp, khẽ khều một cái, chiếc hộp bay vào tay.
Nó trống không.
“Có phải đồ bên trong rơi ra ngoài rồi không?”, hắn tiếp tục dò gậy trúc.
“Không phải, nó vốn trống rỗng như thế.”
“Ngài muốn làm gì?”, sau cùng hắn cũng hỏi.
“Ta muốn đem một ít đất trong động về”, giọng chàng có chút khàn khàn, bình tĩnh nhưng hơi run rẩy.
Ngồi trên xe lăn không tiện gắng sức cho nên chàng muốn đứng dậy.
“Để tôi giúp.”
Chàng lại chống nạng, Đường Tiềm đỡ lấy tay chàng.
Lần này chàng không cự tuyệt.
Đường Tiềm nghe thấy tiếng ngón tay Mộ Dung Vô Phong đào trên triền núi, tiếng đất rơi xuống, chẳng mấy chốc có vẻ như chiếc hộp đó đã đầy.
Mộ Dung Vô Phong ngồi xuống, lãnh đạm nói: “Đa tạ”.
“Đao đó là do phụ thân tôi tự mình chém”, hắn chợt nó, “Người đã qua đời. Lúc ấy người không hề muốn làm như thế”.
“Ta không hề hận phụ thân ngươi”, chàng bình tĩnh nói.
Đường Tiềm kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ hận lúc đó sao ông ta không một đao chém chết ta luôn. Nếu ta chết đi sớm một chút, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.”
Lời than đã biến thành thổn thức.
“Xin lỗi”, Đường Tiềm khẽ nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nói xin lỗi thay cho phụ thân.
“Hà Y đã ở đây rồi, ta nên quay về thôi”, Mộ Dung Vô Phong thu dọn đồ dưới chân.
“Hà Y?”, Đường Tiềm nhíu mày, không hiểu ý chàng.
“Hà Y ở trong nắm đất này”, chàng lạnh nhạt tiếp một câu.
***
Cuối cùng, chàng chọn lúc đêm trăng để tới thăm nàng.
Dưới ánh trăng, mộ nàng hiện ra rất hiền hòa.
Mỗi một cảnh vật trước mắt đều có thể khiến chàng đau đớn.
Chàng ngồi bên mộ phần, cúi người xuống, đôi tay ra sức bới một hố sâu rồi đặt cái hộp gỗ đầy đất vào đó.
Sương đêm thấm xuyên qua áo chàng, đất đá cào rách ngón tay chàng, móng tay bật đứt, toàn thân lạnh toát, chàng lại hoàn toàn không cảm thấy mấy thứ ấy.
Trong cơn mê muội, một bóng người như ẩn như hiện đi tới chỗ chàng.
Đêm Sương, trông nàng nhợt nhạt biết bao.
“Hà Y… nàng đã về”, chàng lẩm bẩm.
Chàng đăm đăm nhìn phía trước, sợ hãi mắt mình mà động, bóng hình kia sẽ tan biến mất.
“Chàng khỏe không?”, giọng nói kia nhẹ n