
ản thân không kiềm chế được, chàng chạy tới bên hồ, ném hết chìa khóa xuống nước.
Chẳng được bao lâu, lại là một ngày rượu say nào đó, chàng sẽ lặp lại những hành động trên.
Đến hôm sau, khóa trên rương đã thành ba chiếc, bốn chiếc... sáu chiếc.
Dần dần, đến một lần sau chót, thợ mộc nhận ra nắp nương đã hoàn toàn thủng lỗ chỗ, chẳng thế đóng thêm khóa mới vào nữa, đành ngập ngừng kiến nghị:
“Cốc chủ, không cách nào thay khóa nữa, nắp rương đã tã hết rồi.”
“Vậy thì đổi rương khác”, Mộ Dung Vô Phong nói.
Bác thợ mộc gom hết dũng khí, lại nói thêm một câu: “Tôi thấy không bằng kiếm thợ rèn làm chiếc rương này thành rương sắt, sau đó nghĩ cách vĩnh viễn niêm chặt nắp lại. Như thế, ngài cũng chẳng có cách nào mở được nó ra nữa”.
“Ừm, nói có lý”, Mộ Dung Vô Phong nhìn ông ta một cái, đôi mày nhướng lên “Có điều, ta vẫn thích rương gỗ”.
Bác thợ mộc nhìn chàng chẳng biết phải làm sao, trong lòng thở dài, bệnh của người này bao giờ mới có thế tốt lên?
* * *
Đã chẳng nhớ nổi lần cuối cùng bản thân uống rượu như thế này là từ bao giờ.
Chỉ nhớ được đó là một buổi hoàng hôn.
Tịch dương rực rỡ, sen trên hồ nở rộ.
Chàng ngồi trong tiểu đình, cảm thấy không chịu nổi mỹ cảnh truớc mắt.
Đành nhanh chóng chạy về phòng, vội vàng mở bình rượu, ngửa đầu dốc xuống.
Bây giờ, hoàng hôn lại tới.
Chàng xua tất cả người bên cạnh đi.
Nén chịu cơn đau thấu xương, cắn răng rót cho mình đầy một chén rượu.
Chàng uống không nhanh, chỉ muốn hưởng thụ từng chút men say của rượu.
Giờ này bất kể chàng làm gì đều không muốn người bên cạnh trông thấy.
Nốc một ngụm lớn, trong đầu bắt đầu nóng lên, cả cơ thể cứ phiêu phiêu như muốn bay bổng.
Chàng nhắm mắt lại, lặng lẽ hưởng thụ thời khắc tự do hiếm có này.
Cho dù đấy chỉ là ảo giác.
Ngồi một mình rất lâu, ánh nến trên kỷ mờ mịt đi, dường như có một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ lùa vào.
Cùng lúc ấy chàng nghe có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất khách khí, lịch sự.
Chỉ có ngưòi lạ hiểu lễ độ mới có thế gõ cửa như thế.
Chàng chớp mắt, cố hết sức muốn lôi bản thân ra khỏi ảo giác.
Hai bóng người cao lớn lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên giường chàng.
Chàng miễn cưỡng ngồi dậy, tựa lưng vào gốì, đưa ánh mắt mông lung say xỉn nhìn người vừa tới, thầm nghĩ: sao trong cốc đi thuê bao nhiêu cao thủ như thế, người Đường môn vẫn cứ có thể tự do ra vào.
Đường Tiềm cung kính lễ độ nói: “Đang đêm tìm đến, quả thật không cố ý làm phiền, đúng là có việc gấp cần thỉnh giáo”.
“Có việc gì vậy”
“Có bệnh nhân tính mạng nguy cấp, muốn xin tiên sinh ra tay chữa trị.”
“Chỉ sợ các hạ phải đợi một ngày. Trong cốc có quy định, người trọng bệnh thì lấy thứ tự vào cốc trước sau mới lần lượt chữa trị. Hôm nay tất cả đại phu đều rất bận”, Mộ Dung Vô Phong từ tốn nói.
... Tuy không hề thăm khám, y vụ mỗi ngày đều do một tay chàng sắp xếp, trong tay ai có bệnh nhân gì, chàng đều nắm rất rõ ràng.
“Cho nên chúng tôi chỉ đành tới tìm ngài”, Đường Tiềm một câu áp tới, “Hình như ngài không bận lắm”.
... Há chỉ không bận, chàng lại còn có cả thời gian nhàn rỗi uống rượu.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Nhìn hắn ngạc nhiên và chẳng biết phải làm sao, Mộ Dung Vô Phong đành nói: “Người ở đâu?”.
Đường Bồng nói: "Chúng tôi đã đưa hắn vào phòng khám của ngài”.
Chàng cười lạnh: “Hai vị đúng là tỏ tường Trúc Ngô viện như lòng bàn tay”.
Đường Tiềm không biến sắc đáp: “Quá khen”.
Tình trạng của Mộ Dung Vô Phong còn xấu hơn Đường Tiềm, Đường Bồng tưởng tượng.
Chàng còn không thể tự mình rửa tay.
Đường Bồng đành rửa tay thật kỹ cho chàng.
Kế đó, hắn lại phát hiện cánh tay của Mộ Dung Vô Phong không sao nhấc cao được, đành nhấc tay trái chàng đặt lên cổ tay Mộc Huyền Hư.
Ngón tay thon dài ấn khẽ lên mạch của bệnh nhân, Mộ Dung Vô Phong ngẩng đầu hỏi Đường Tiềm: “Người này là do ngươi đả thương?”.
Đường Tiềm hơi lúng túng: “Ngài cũng có nghiên cứu về nội công?”.
“Ta rất thành thạo về nội thương”, chàng nói tiếp, “Hắn đã bị đứt một kinh mạch”.
“Ngài muốn nói... võ công của hắn đã bị phế?”, Đường Tiềm lo lắng hỏi.
“Ngươi hạ thủ nặng nhẹ ra sao há lại không bết ư?”
“Nếu không ta đã chẳng tới tìm ngài, đúng không?”, biết bản thân đuối lý, hắn dứt khoát không nói nữa.
“Nói như vậy, ngươi nhất định đã làm sai chuyện gì, nếu không đã chẳng chột dạ như thế, Mộ Đung Vô Phong chẳng chút khách khí.
Nghe câu này, Đường Tiềm cảm thấy hổ khẩu cứng đanh lại, suýt nữa bẻ gẫy cây gậy trúc nắm trong tay, lưỡng lự một lúc rồi hói: “Rốt cuộc ngài có cứu không?”.
“Không chết được đâu, chỉ có chút phiền hà thôi. Hắn cần thời gian một tháng hoàn toàn tĩnh dưỡng dùng thuốc, lại cần một người nội lực thâm hậu giúp hắn điều trị thương thế”
“Tôi có thể giúp hắn”, hắn thở phào một hơi.
“Hiện giờ thương thế hắn quá nặng, lại đang hôn mê bất tỉnh, trước tiên phải nghỉ ngơi bốn ngày mới có thể chữa trị