Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 327024

Bình chọn: 8.5.00/10/702 lượt.

c một viên thuốc vào miệng Mộc Huyền Hư, hắn mới dần bình tĩnh trở lại.

    Một lúc sau, nhận thấy Mộc Huyền Hư không nói tiếp nữa, Đường Tiềm không nhịn được hỏi: “Hắn hôn mê rồi sao?”.

    Mộ Dung Vô Phong nói: “Không”.

    “Sao hắn không nói nữa?”

    “Vì hắn đã uống thuốc của ta... hiện giờ... e là đang gặp ảo giác”

    Đường Tiềm hỏi: “Lời hắn vừa nói, ngài tin không?”.

    Mộ Dung Vô Phong nói: “Nghe thì không có vẻ là nói dối, có điều người nào muốn biện hộ cho bản thân thì đều có thể bịa ra một câu chuyện. Huống chi người biết chuyện đều chết hết rồi”.

    Đường Tiềm gật đầu, nói: “Chỉ có một điểm ta không tin lắm. Ta từng gặp Thiết Phong đạo trưởng. Nghe giọng của ông ta trung khí không đủ, bộ dạng tựa như một người già nua. Người như thế... liệu có... liệu có ham muốn làm chuyện kia đến thế không?”.

    Mộ Dung Vô Phong nói: “Rất khó nói. Công pháp mật truyền của đạo gia có không ít thuật luyện đan. Trước đây các đạo sĩ đều luyện ngoại đan, cũng chính là phối chế các loại đan dược trường sinh. Hiện có không ít người chuyển sang luyện nội đan”.

    Đường Tiềm hỏi: “Nội đan?”.

    Mộ Dung Vô Phong nói: “Có một vài kẻ luyện nội đan tin rằng giao hợp với nữ nhân có thể trường sinh bất lão. Những nữ nhân này thường bị gọi là ‘đỉnh’. Quá trình luyện đan thì gọi là ‘Chú kiếm[1'>’”.

    [1'> Đúc kiếm.

    Đường Tiềm không nhìn được muốn cười hỏi: “Sao ngài biết rõ thế? Luyện qua rồi à?”.

    “Trong sách có chép.”

    Đường Tiềm thở đài một tiếng, nói: “Tôi hy vọng ngài đừng đoán đúng tiếp”.

    Mộ Dung Vô Phong cười nhạt: “Ta rất ít khi đoán sai”.

    Nói rồi chàng thổi tắt một ngọn nến, ánh sáng trong phòng lập tức mờ mịt.

    Đường Tiềm nghe thấy Mộ Dung Vô Phong vỗ nhè nhẹ lên ngực Mộc Huyền Hư, dùng giọng nói trống rỗng gọi hắn: “Mộc Huyền Hư... Mộc Huyền Hư..”

    Kế đó, hắn nghe thấy một tiếng thở dài. Một lúc lâu sau, Mộc Huyền Hư hỏi: “Ngươi là ai? Đây... đây là nơi nào?”.

    “Ta là sư phụ ngươi...”

    “Sư phụ?...”

    “Ta biết... những chuyện ấy... đều là ngươi làm... là ngươi làm, đúng không?”, Mộ Dung Vô Phong khe khẽ hỏi.

    “Không phải!”, Mộc Huyền Hư đột nhiên gào lên: “Không phải! Là ngươi! Là ngươi làm! Tại sao ngươi phải hại ta? Tại sao... tại sao ngươi phải giết Tiếu Thanh? Nguơi... ngươi... không phải là sư phụ ta!”, hai mắt hắn nhắm chặt, nghiến răng ken két, ngực phập phù, toàn thân run lên bần bật.

    Mộ Dung Vô Phong quay đầu lại, đưa một bình thuốc khác vào tay Đường Tiềm, nói: “Xem ra lời hắn nói là thật. Thuốc vừa rồi hắn uống là Mê ảo tễ do ta điều chế, sau khi uống vào thì liền giống như nằm mộng”.

    Uống thuốc giải xong, Mộc Huyền Hư yên bình chìm vào giấc ngủ.

    Đường Tiềm than dài một tiếng, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, than rằng: “May mà tôi chưa giết hắn!”.

    “Xem ra làm đại hiệp cùng chẳng phải chuyện dễ dàng gì”, Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng trào phúng một câu.

    Đường Tiềm cứng đờ mặt hỏi: “Ngài chế giễu tôi?”.

    Mộ Dung Vô Phong nhướng đôi mày: “Người Đường môn trước nay việc gì cũng đều là làm trước nghĩ sau, ta nói sai sao?”.

    Đường Tiềm nói: “Chớ có đem cả Đường môn gom hết lên đầu tôi, tôi chỉ là Đường Tiềm mà thôi”.

    “Tóm lại việc lần này ngươi làm sai, hiện giờ đã thành đồng lõa của Thiết phong rồi”

    Đường Tiềm im lặng không nói, một lúc sau mới cất tiếng: “Cho dù lời hắn nói là thật, tôi đi giết Thiết Phong cũng phải có chứng cứ, nếu không tôi lại chẳng phải thành nối giáo cho giặc ư?”.

    “Thiết Phong là trưởng lão nổi tiếng của Võ Đang, lại đang vào lúc sung sức, võ công hẳn phải cao hơn ngươi. Huống chi lão còn có khả năng đánh lừa đôi tai của ngươi, việc này chí ít cũng cho thấy nội lực của lão hoàn toàn tự do khống chế. Có khả năng ngươi không phải đối thủ của lão.”

    “Tôi thừa nhận ngài là chuyên gia về phương diện nội thuơng, có điều về mặt võ công, ngài căn bản là kẻ ngoại đạo”, Đường Tiềm lạnh lùng nói.

    Mộ Dung Vô Phong tức xanh mặt.

    “Việc chúng ta có thể làm chỉ là nghĩ cách khiến hắn lại gây án một lần nữa, rồi bắt quả tang tại hiện trường. Đồng thời lúc ấy phải có người làm chứng bên cạnh”, một lúc sau Mộ Dung Vô Phong nói.

    Đường Tiềm hỏi: “Chúng ta?”.

    “Chúng ta. Ta và ngươi. Đường Bồng cũng có thể tính thêm vào nữa.”

    “Từ lúc nào thần y cũng thích di quản việc không liên quan tới mình thế?”

    “Ta chỉ là không thích có một tên hái hoa đại đạo làm loạn lên trước cửa nhà mình mà thôi.”

    “Tuy Thiết Phong cứ định kỳ lại gây án nhưng muốn bắt lão đúng lúc lão đang gây án thì rất khó. Thần Nông trấn lớn thế này lại lộn xộn như thế, Cho dù chúng ta có tìm được lão, cũng chẳng biết phải đợi bao lâu lão mới nhắm tới mục tiêu kế tiếp.”

    “Đương nhiên ta có cách khiến lão phải nhanh một chút”, Mộ Dung Vô Phong thong thả nhả một câu.

    “Cách gì?”

    “Ngươi có từng nghe tới một loại thuốc, tên là ‘Mỹ nhân nhất tiêu tán’ chưa?”

    Đây là một loại xuân dược lưu hành chốn ăn chơi, hắn đương nhiên có nghe qua, chỉ là xấu hổ không tiện thừa nhận, mặt không khỏi đỏ lê


The Soda Pop