Old school Easter eggs.
Mê Hành Ký - Full

Mê Hành Ký - Full

Tác giả: Thi Định Nhu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 328154

Bình chọn: 8.00/10/815 lượt.

ó chút coi thường Đường môn.

    Đường Bồng đang định nổi cơn thịnh nộ thì đã bị Đường Tiềm ngầm đá một cái.

    “Vậy phải đa tạ Diệp huynh hạ thủ lưu tình, cho ‘Song Hồng’ hai người ấy được toàn thây, Đường mỗ cảm kích”, Đường Tiềm không nhanh không chậm đáp lại một câu, bảo trì khách khí.

    Diệp Lâm An thăm dò đôi mắt trống rỗng của Đường Tiềm rồi ôn hòa nhã nhặn nói thêm một câu: “Tại hạ đang định báo cho Đường huynh một tin xấu khác. Đường Linh đã bị bắt vào đại lao phủ Lâm An, định tới sau thu sẽ xử trảm".

    … Tuy rằng Đường Thập đi lại trên giang hồ hay lạm dụng ám khí độc, giết người vô số, tiếng ác truyền xa, hắn cũng biết ả sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng nghe được câu này, trong lòng vẫn có chút chua chát. Hắn cười khổ:

    “Hẳn là tin do Hạ Hồi phái Nga My và Thẩm Đồng báo cho Diệp huynh?”.

    Diệp Lâm An đáp: “Không sai”.

    Hạ Hồi nổi tiếng cao ngạo, tuyệt đối không thèm làm việc không biết xấu hổ là giết nữ nhân. Có điều, có thể toàn mạng thoát được độc dược và ám khí của Đường Thập đã là không dễ, càng chớ nói tới việc bắt sống ả.

    Đồ ăn trên bàn tiệc toàn là hạng nhất nhưng không khí thì rất không thoải mái.

    Mộ Dung Vô Phong thản nhiên uống trà mặt chẳng đổi sắc nhìn mấy người đối diện đang kiếm bạt cung giương minh tranh ám đấu. Mấy ngày nay thời tiết ấm áp, sức khỏe của chàng cũng chuyển biến tốt, bệnh phong thấp ở tay giảm đi không ít.

    Lúc ăn xong mọi người đứng dậy cáo từ, Diệp Lâm An đột nhiên hỏi: “Bữa cơm này giá bao nhiêu?”.

    Mộ Dung Vô Phong sững ra, kế đó đáp: “Tôi cũng không rõ”.

    “Tổng quản chắc biết rõ”, Diệp Lâm An quay sang nhìn Quách Tất Viên.

    “Tôi nghĩ... đại khái khoảng mười lăm lượng bạc”. Quách Tất Viên cứng lưỡi đáp.

    Diệp Lâm An rút trong mình ra một túi tiền nhăn nhúm, lấy ba lượng bạc đặt lên bàn: “Trước nay tại hạ không nợ nhân tình, ăn cơm luôn tự mình trả tiền. Chỉ xin cốc chủ lần sau có mời tôi ăn cơm thì mời thứ gì rẻ một chút. Lương bổng của tôi có hạn”.

    Mộ Dung Vô Phong cười nhạt: "Diệp huynh quá khách sáo rồi”.

    Hai người đợi trong góc khuất ngõ nhỏ rất lâu, tiệc rượu ở Thính Phong lâu sớm đã tàn nhưng tuyệt không thấy bóng Thiết Phong đâu.

    Được một lúc, tựa như muốn bắt chuyện, Diệp Lâm An hỏi: “Trước giờ tôi chưa từng gặp Thiết Phong, hắn thật sự là trưởng lão trẻ tuổi nhất trên núi Võ Đang sao?”.

    Đường Tiềm đáp: “Không sai”.

    Diệp Lâm An nói: “Huynh cảm thấy võ công của lão so với huynh thế nào?”.

    Đường Tiềm nói: “Bọn tôi chưa từng giao thủ, tạm thời chưa rõ”.

    Diệp Lâm An hỏi: “Vậy thì chốc nữa chúng ta đồng thời ra tay hay là lần lượt đơn đả độc đấu với lão?”.

    Đường Tiềm đáp: “Xem tình hình rồi quyết”.

    Diệp Lâm An nói: “Tôi thích làm việc gì cũng có kế hoạch trước”.

    Đường Tiềm nói: “Thế thì đầu tiên là đơn đả, nếu không được thì xông cả lên. Đối với hạng người này chúng ta chẳng cần khách khí, huynh nghĩ sao?”.

    “Cứ làm như thế đi.”

    Đường Tiềm than dài trong lòng, thật ra hắn không thích Diệp Lâm An, cảm thấy người này quá phiền phức, còn đang hối hận sao lại để Đuờng Bồng lại Vân Mộng cốc, Diệp Lâm An đã chợt nhỏ giọng lên tiếng: “Lão tới rồi, trên nóc nhà”.

    Đường Tiềm đáp: “Tôi nghe thấy rồi”.

    Nói xong thân hình thoáng động, một bước mấy trượng, biến mất trong màn đêm.

    Hắn nghe tiếng đuổi theo, lại phát hiện Diệp Lâm An không nhanh không chậm theo sát ngay sau lưng, bước chân nhẹ như lông vũ, hô hấp dài mà ổn định.

    Hắn không nén được mà kinh ngạc, thật không ngờ trong Lục Phiến môn lại có cao thủ thế này.

    Để tránh bị phát hiện, hai người luôn giữ cự ly rất xa với Thiết Phong.

    “Tôi nghĩ... nơi lão định đến là kỹ viện”, Diệp Lâm An nén giọng thật thấp nói.

    “Thế sao?”, Đường Tiềm hỏi.

    “Tôi đã điều tra qua, đêm đầu tiên lão tới đây thì đã lập tức tới căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của Tích Dạ lâu, muốn gặp một nữ nhân tên gọi ‘Tam Canh’. Nghe nói giá của ả này cực cao, cực kỳ khó gặp. Cũng không biết là lão đắc tội chỗ nào, hay là có khoản thủ tục nào không qua được thế là bị người ta cự tuyệt rồi.”

    Đằng xa vẳng lại trống tam canh, lòng hắn trầm hẳn xuống.

    Ánh đèn của Tích Dạ lâu chợt hiện ra trước mặt, căn phòng nhỏ trên đỉnh lầu vẫn tối đen. Bóng áo đen xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng cưỡi gió đạp mây, tung người lướt tới.

    Giờ tàn canh tận. Trong lầu tuy vẫn còn tiếng khách nhân cười nói ồn ã, tiếng khách nhân rượu say phát cuồng, tiếng gõ nhịp phạt rượu... nhưng tòa trang viện ngày thường lúc nào cũng có bóng hồng chào mời, người tới người lui tấp nập thì giờ đã trống không.

    Đường Tiềm tăng tốc bước mau, nhảy vào cửa sổ gần như ngay sau bóng đen kia.

    Đây chỉ là cái bẫy họ giăng sẵn, hai bước quan trọng nhất chính là thời gian và kỹ thuật theo dấu.

    Trong phòng lặng ngắt, hương đưa thoang thoảng.

    Hắn chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận được đằng sau có mùi rượu phảng phất truyền tới, Diệp Lâm An vô thanh vô tức theo vào phòng, vỗ nhẹ lên vai phải hắn một cái, coi như đánh tiếng.

    Hắn