Duck hunt
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210790

Bình chọn: 7.5.00/10/1079 lượt.

ô vợ quá yêu (!) chồng, sợ chồng bị tù tội, thậm chí còn ghen với cả hai đứa con nữa. Thật quá thể.

- Ôi, mẹ ơi!

- Nhưng anh yên tâm đi! Vụ này chỉ khu vực chúng ta biết với nhau thôi. Sẽ không lan tràn ra dư luận khắp cả nước đâu.

- Tại sao vậy?

- Hừ, liên quan tới nhiều thứ lắm! Nó không tốt cho hình ảnh của quốc gia, làm hư hỏng rường cột của xã hội. Nóm tóm lại, những vụ như thế không nên để lan truyền, không hay.

- Anh nói cũng phải. Có những thứ không phải lúc nào cũng công khai được.

- Thế nhưng, cũng có những thứ công khai mà chẳng ai làm được gì.

- Làm gì có thứ như vậy?

- Bọn cướp.

- Cướp mà công khai ư?

- Cướp cũng có nhiều dạng, nhưng có hai dạng chính đó là, cướp công khai và cướp lén lút. Với bọn cướp lén lút thì không bàn tới làm gì, vì cái thứ đó vừa ló đầu ra đã bị thộp cổ tống vào tù. Loại công khai mới đáng để nói đến. Bọn chúng không chỉ cướp tiền cướp bạc, mà cướp luôn cả cái quyền tố giác bọn cướp. Bọn chúng cướp giữa ban ngày ban mặt, cướp lộ liễu và cướp có quy trình… chúng cướp đến tận cái đáy quần đàn bà, cướp vào mọi ngốc ngách từ thành thị đến thôn quê… chúng cướp… cướp công khai, cướp cho người ta thấy chúng cướp, nhưng Đ.mẹ, chúng cướp vậy đó mà chẳng ai dám làm gì chúng.

- Anh làm ơn nhỏ miệng lại dùm đi. Nhỡ có tên cướp nào ở đây do thám thấy thì…

- Anh nói cũng phải, họa vào từ miệng, họa ra cũng từ miệng, từ nay phải trung thành với câu minh triết: “im lặng là vàng.”

---

Cuối cùng tô mì quảng cũng đến được bàn chúng tôi.

Những sợi mì vàng, dai đập vào mắt, chưa ăn mà đã nếm thấy vị mỡ béo xứ quảng.

Nước mì mặn mà, màu sắc đậm đà cuốn hút được làm từ củ xắn cắt hình hột lựu, thịt nạc, thịt ba chỉ hầm đến độ chỉ cần cắn vào một miếng đã muốn tam vào trong lưỡi. Nước chưa ăn đã cảm được vị ngon, ngọt.

Bánh tráng giòn, đậu phộng, rắc lên trên bề mặt tô mì.

Dĩa rau gồm: xà lách, cảnh giới, tía tô, cắt thành từng sợi mỏng trộn lại với nhau.

Gia vị khác gồm: Chanh, ớt chín giã nhuyễn…

Chúng tôi tập trung vào chuyên môn, phải như vậy thì mới tận hưởng được hương vị đậm đà của tô mì quảng có giá trị.

“Rò… rò…rò…”

“Tính tinh tình… tính tinh tình… tính tinh tình tinh…” chuông điện thoại của Khôi Nguyên rung lên.

Anh ấy nghe máy:

“Alo(…)”

---

Từ chỗ quán mì quảng Hằng, chúng tôi đến thẳng bệnh viện Hòa Phát. Giám đốc Trung vừa gọi điện cho Khôi Nguyên nói về những dấu hiệu khác thường của bệnh nhân Hải Ninh.

Trên đường đi đến phòng đặc biệt, chúng tôi (giám đốc Trung, Khôi Nguyên, tôi) vừa đi vừa nói chuyện. Giám đốc Trung kể lại:

- Bệnh nhân Hải Ninh vừa rồi lại trốn ra khỏi phòng đặc biệt. Cũng may là không có thiệt hại về người.

- Như vậy tức là có thiệt hại về của rồi?

- Cũng không thiệt hại về của luôn Khôi Nguyên à! Nhưng, thiệt hại vì sinh linh thì có.

- Đó là dấu hiệu bất thường mà bác sĩ muốn nói tới?

- Khi biết được anh ta đã thoát ra ngoài, chúng tôi tá hỏa chạy đi tìm kiếm. Tìm hoài mà chẳng thấy anh ta đâu, khi đó chúng tôi ai cũng tái mặt; bệnh nhân Hải Ninh mà thoát ra được bên ngoài thì đúng là hiểm họa. Cũng may cho chúng tôi, lúc đang quýnh lên thì một bệnh nhân khác đến mách: “mấy bố ơi! Em nó đang đu trên cây hồng sau vườn kìa.” Chúng tôi tức tốc chạy ra sau vườn, đến chỗ cây hồng thì phát hiện ra Hải Ninh đang ngồi trên cành cây, trên tay đang cầm một tổ chim. Chúng tôi tìm đủ mọi cách dụ bệnh nhân Hải Ninh xuống nhưng vô ích.

- Cuối cùng mọi người đã dùng đến cách gì để đưa anh ta xuống?

- Tự anh ta trèo xuống sau khi đã dùng bữa điểm tâm.

- Dùng xong bữa điểm tâm?

- Khủng khiếp lắm Khôi Nguyên à! Chúng tôi, những người chứng kiến, đến nay, vẫn không nuốt nổi cơm. Bác sĩ Quân là tội nghiệp hơn cả, lát nữa tôi sẽ kể sau… trước mắt nói về buổi điểm tâm của bệnh nhân Hải Ninh, thật muốn lộn mửa. Anh ta bắt từ trong tổ chim ra một con chim non còn đỏ hỏn, lúc anh ta bốc con chim non lên chúng tôi còn nghe tiếng kêu chiêm chíp tội nghiệp của nó, anh ta ngửa họng thả con chim vào mồm, sau đó nhai rùm rụm. Bác sĩ Quân ói tại chỗ… cứ thế… hết con này đến con khác… ăn xong bữa sáng, anh ta trèo xuống, các bác sĩ lao vào khống chế con bệnh. Lần này, cũng lại là bác sĩ Quân xui xẻo, bị Hải Ninh cắn ngấu nghiến vào bắp tay phải. Bác sĩ ấy rú lên đau đớn lắm! Đến giờ vết thương vẫn còn xưng tấy, chỗ giấu răng rất độc, bầm tím lên rất gớm. bác sĩ ấy đã bị liệt, tạm thời xin nghỉ phép để điều trị.

- Nguy hiểm quá vậy bác sĩ.

- Tôi đau đầu lắm rồi Khôi Nguyên à! Không biết đến bao giờ mới chấm dứt cái cực hình này đây? – Ông giám đốc thở dài não ruột.

Chúng tôi đã đến phòng đặc biệt, nơi giam giữ bệnh nhân nguy hiểm Hải Ninh.

Vẫn cái nhân dạng khùng khùng điên điên đó,

Cái đầu rối như tổ cưởng nghiêng sang một bên vai.

Bệnh nhân Hải Ninh mặc bộ bijama kẻ sọc trắng đen.

Nước miếng dễu đầy trên cổ áo.

Bệnh nhân trong như kẻ mộng du, đang áp sát mặt vào những chấn song. Một tay cầm cái ly nhựa, liên tục cạo cái miệng ly vào chấn song sắt.

- Anh ta đang làm gì vậy bác sĩ?

- Anh ta cứ làm