
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329585
Bình chọn: 9.5.00/10/958 lượt.
con cứ tự nhiên như nhà của mình, bởi ảnh thường hay vắng nhà, có khi không về nhà được phải ở tại cơ quan, nên con chỉ hơi buồn khi ở nhà một mình. Đợi đến khi Khôi Nguyên về, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
- Khôi Nguyên chưa đến đây luôn hả anh Việt?
- Chưa em. Cậu ấy vẫn ở lại căn nhà ma quái đó.
- Anh ấy gan vậy sao anh?
- Em không biết đó thôi, xưa giờ cậu ấy nổi tiếng là một kẻ liều lĩnh.
- Nhưng em không hiểu sao anh ấy không chịu rời đi, mà còn ở lại đó làm gì?
- Cậu ấy đang tìm kiếm manh mối đấy.
- Manh mối gì ạ? Anh Nguyên có cho anh Việt biết không?
- Không Ngọc Diệp ơi. Tính cách cậu ấy là vậy, thích làm việc độc lập; đó là lý do mà cậu ấy không bao giờ chịu thi vào ngành an ninh. Cậu ấy giống như một nghệ sĩ hơn, thích tự do bay nhảy và không muốn chịu sự chi phối của người khác.
- Ảnh bướng bỉnh thật đấy anh Việt.
- Khà khà khà...em cũng thấy a.
- Dạ, người ta nói đúng chớ bộ, “có tật có tài”, em thấy ảnh có cả một đống tật xấu đấy!
- Khà khà, cậu ấy đúng là con ngựa chứng thật.
- À, phải rồi. Anh Nguyên có tìm đến anh Quốc Việt nhờ anh điều tra gì nữa không?
- Có, cậu ấy có nhờ anh liên hệ với bên giám định pháp y.
- Pháp y?
- Cậu ấy muốn tìm gặp một chuyên gia, người đã từng khám nghiệm tử thi cô Hoàng Lan.
- Anh ấy định làm gì làm vậy nhỉ?
- Anh cũng chịu, những gì cậu ấy làm đều mang yếu tố bất ngờ cả, rồi em sẽ thấy ngạc nhiên thôi, anh bị nhiều lần rồi.
- Còn ông Bính Lù thì sao rồi anh?
- Tụi anh thả ông ấy ra rồi. Ông ta chỉ phạm vào tội đánh bạc và đánh người gây thương tích, nhưng chưa đến mức phải truy tố trách nhiệm hình sự. Chỉ phạt hành chính thôi.
- Dạ. Cũng mong cho mọi việc suông sẻ.
- Khôi Nguyên thì không thích vậy. Vụ án càng hóc búa chừng nào càng kích thích cậu ấy chừng đó. Không chỉ cậu ấy, mà cả nhóm cậu ấy đều như vậy, đúng là một tổ phượng hoàng.
- À, phải rồi anh Quốc Việt. Có chuyện này em muốn hỏi anh...
- Em muốn hỏi chuyện gì?
- Mà thôi...
- Em cứ nói đi, đừng ngại.
- Em... – Con ngập ngừng.
- Nói đi Ngọc Diệp.
Con dồn hết can đảm hỏi anh Quốc Việt:
- Anh có biết quan hệ giữa Khôi Nguyên và Ngọc Trinh không? Em thấy tình cảm của họ không... không bình thường.
- Ây dà... tưởng chuyện gì chứ. Sao em không hỏi anh sớm hơn, anh tưởng Khôi Nguyên đã nói với em rồi.
- Không, anh ấy có đã nói gì với em đâu.
- Quan hệ của họ là anh em.
- Em ruột sao anh? Nhưng, hình như gia đình Khôi Nguyên không còn ai cả.
Nét mặt anh Quốc Việt đằm xuống.
- Năm 15 tuổi, cậu ấy mất cha mẹ và em gái trong một tai nạn máy bay. Người thân không còn một ai cả. Vì sợ bị đưa vào trại mồ côi, nên cậu ấy đã nhập băng với bọn trẻ cơ nhỡ ở xóm chợ. Cậu ấy làm đủ việc để kiếm sống, từ đánh giày, bán báo, bán vé số đến cả việc ăn xin cũng làm. Vì cậu ấy lớn tuổi nhất trong bọn nên được bầu làm anh cả, vừa làm việc để nuôi thân vừa dẫn dắt em út, thời gian đó Khôi Nguyên rất cực khổ.
- Thế mà anh ấy không bao giờ kể với em chuyện đó. Anh ấy kín đáo quá!
- Trong số những anh em bụi đời của Khôi Nguyên, có một cô bé rất xinh đẹp, có biệt danh là lọ lem hè phố. Cô bé ngày ấy là Ngọc Trinh bây giờ. Hai anh em họ rất yêu thương nhau, đặc biệt là Khôi Nguyên, cậu ấy thương người em kết nghĩa của mình còn hơn cả bản thân mình. Có thời gian bọn trẻ bụi đời ở xóm chợ bị bắt đưa vào trại mồ côi. Cả Ngọc Trinh cũng bị bắt đưa đi. Khôi Nguyên ngay từ nhỏ đã có máu phiêu lưu, một lần, cậu ấy đột nhập vào trại mồ côi, cứu Ngọc Trinh mang đi trước khi cô bé rơi vào tay một tên đại gia khét tiếng ở Sài Thành. Sau khi lẩn trốn một thời gian, hai anh em họ bắt đầu kiếm sống bằng nghề đàn ca tài tử. Ngọc Trinh đi hát từ hồi còn rất bé, cô ấy hát rất hay, nhưng lại không theo nghiệp ca sĩ. Cũng giống như Khôi Nguyên, đàn rất cừ, nhưng không theo nghiệp văn nghệ. Họ đi hát một phần là đam mê, một phần là chén cơm manh áo. Niềm đam mê thật sự của họ là trinh thám. Anh em họ dành dụm được số vốn nho nhỏ sau những ngày tháng bôn ba đàn ca xướng hát, thuê lại một mặt bằng ở phố hàng đào, mở văn phòng thám tử tư. Kể từ đó đến nay chính thức cũng hơn mười năm rồi. Mặc dù, trước đó, hồi còn ở với gia đình và trở thành đứa trẻ mồ côi; Khôi Nguyên đã nhận điều tra và phá được rất nhiều vụ án lớn, nhỏ.
- Thì ra, họ là cặp thanh mai trúc mã.
- Mặc dù họ không máu mủ gì nhưng quan hệ của họ thì còn hơn thế nữa. Đến thời điểm này mà họ vẫn giữ thói quen thời thơ ấu. Đó là, Khôi Nguyên vẫn thường đút cơm cho cô em gái của mình ăn đấy!
- Dụ này thì em tận mắt chứng kiến rồi.
- Nhưng họ chỉ là anh em thôi. Ngọc Trinh sắp lấy chồng rồi.
- Sắp lấy chồng ư? Không thể nào... làm sao mà...
- Tiếc quá đúng không? Một cô gái son trẻ, tuyệt sắc như vậy mà lại sắp sửa “theo chồng bỏ cuộc chơi”.
- Ngọc Trinh sẽ lấy ai vậy anh?
- Lấy cậu Vũ (cũng là đồng nghiệp của cô ấy). Cậu Vũ cũng là em kết nghĩa của Khôi Nguyên hồi còn ở xóm chợ.
- Ra là vậy.
(...)
Con và anh Quốc Việt ngồi nói chuyện với nhau cả buổi. Tranh thủ cơ hội, con muốn điều tra