XtGem Forum catalog
U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3214244

Bình chọn: 8.5.00/10/1424 lượt.

phòng đáng yêu như vậy, tôi tên là An Thanh, cô tên làgì?

Nữ sinh tóc ngắn đi tới tự giới thiệu mình.

- Ân, tôi tên là Diệp Tiểu Manh!

Diệp Tiểu Manh nở nụ cười, ấn tượng đầu tiên gieo cho người khác vô cùng trọng yếu.

- Tôi tên là Bạch Huyên.

Nữ sinh tóc dài đi tới, vươn tay bắt tay Diệp Tiểu Manh, vừa nhìn thì biết là một nữ sinh tương đối chững chạc.

- Hì hì, thật tốt, cô thật khá hơn một nữ sinh khác.

An Thanh sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh, cảm giác giống như đang sờ sờ sủng vật trong nhà mình:

- Nữ sinh kia lạnh như băng không chịu nói chuyện, một hồi nàng trở lạicô phải nhớ kỹ đó, không nên tùy tiện nhích tới gần nàng đâu!

An Thanh dùng khẩu khí dụ dỗ trẻ con nói chuyện với Diệp Tiểu Manh.

- Này…có thể đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tôi được không vậy…

Diệp Tiểu Manh phản bác có chút vô lực.

- A…thật đáng yêu!

An Thanh ôm chặt Diệp Tiểu Manh, Bạch Huyên ở một bên thấy ánh mắt cầu trợ của nàng, chỉ đành bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu.

- Đến đây đi, chị có kẹo ăn đây nè!

An Thanh từ trong hành lý lấy ra một cây kẹo que khổng lồ màu sắc rực rỡ lắc lư không ngừng trước mặt Diệp Tiểu Manh.

- Cảm ơn…không cần…

Diệp Tiểu Manh thật sự muốn nhảy lầu chết cho rồi, rõ ràng đều có tuổi tácngang bằng nhau, tại sao lúc nào nàng cũng phải chịu đãi ngộ như vậy.

- Tiểu Manh, hành lý của cô đâu?

Bạch Huyên ngăn trở An Thanh tiến thêm một bước hành động trêu chọc, xem raDiệp Tiểu Manh đã sắp nổi giận, vì thế nàng kịp thời dời đi đề tài.

- A, hành lý sao, không cần thiết, nhà tôi cũng ở đây, tôi chỉ cần mangtheo chút vật dụng hàng ngày cùng vài bộ quần áo tắm rửa là được rồi.

Diệp Tiểu Manh cao hứng trả lời.

- Nga, vậy sao? Người bạn cùng phòng còn lại của chúng ta cũng là ngườiđịa phương, xem ra hai người thật sự rất có duyên, đáng tiếc chúng tôicòn chưa kịp hỏi nàng tên gì thì nàng đã bỏ đi.

Bạch Huyên rất có khí chất của một vị lãnh tụ.

- Bởi vì cô tới chậm, cho nên chúng tôi đã chọn xong giường ngủ rồi, chỉcòn lại bên kia, nếu như cô không hài lòng thì có thể nói ra.

- A, đừng nha, tôi không muốn ngủ chung một chỗ với người lạnh như băng kia, sẽ bị đông lạnh cảm mạo đó.

An Thanh đưa ra kháng nghị:

- Muốn thay thì đại tỷ thay đổi với Tiểu Manh đi thôi, hắc hắc, như vậybuổi tối tôi có thể ôm Tiểu Manh ngủ rồi, a…thật đáng yêu.

- Không…không cần!

Diệp Tiểu Manh không khỏi tuôn mồ hôi lạnh, dù là người lạnh như băng vẫn còn tốt hơn người quá độ nhiệt tình.

- Tôi ngủ nơi đó là được, tôi cũng không có nhiều mao bệnh như vậy.

- Vậy thì tốt!

Bạch Huyên thân thiết cười cười:

- Chờ khi người bạn cùng phòng kia trở lại chúng ta mới từ từ liên lạc một chút tình cảm.

- Không cần thương lượng đâu, phòng ngủ chúng ta đương nhiên sẽ do Huyên Huyên tỷ dẫn đầu.

An Thanh ngồi trên giường đung đưa đôi chân:

- Tiểu Manh chỉ có thể làm nhỏ nhất, băng nữ kia tôi nhìn không quen.

- Tiểu Manh, ý kiến của cô thế nào?

Bạch Huyên cười nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Này…tôi không có ý kiến, nhưng chúng ta hay là nên chờ người bạn kia trở lại hỏi thăm ý kiến của nàng một chút tốt hơn.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên phát hiện Bạch Huyên nguyên lai là một người rất mê quyền chức.

- Ân, cũng tốt!

Bạch Huyên nghe được lời của Diệp Tiểu Manh cũng không thấy mất hứng:

- Chờ khi cô ấy trở lại chúng ta cùng nhau thương lượng một chút cũng tốt.

- Không cần.

Một thanh âm lạnh như băng từ ngoài cửa truyền đến.

- Tôi không có hứng thú, chính các cô tự quyết định là được.

Diệp Tiểu Manh cảm giác thanh âm kia vô cùng quen thuộc, quay đầu lại nhìn liền thất kinh.

- A Trạch, sao lại là cô?

- Ân, Tiểu Manh sao?

A Trạch cũng có chút kinh ngạc:

- Chúng ta lại có thể học chung trường học lại ở chung một phòng ngủ nữa!

- Wow, thật tốt quá!

Diệp Tiểu Manh cao hứng nhảy dựng lên, ở trong địa phương xa lạ không ngờ gặp được người quen:

- Chúng ta thật sự là rất có duyên rồi!

- Thì ra hai người đã sớm quen biết!

Bạch Huyên đi về phía a Trạch vươn tay ra:

- Tôi tên là Bạch Huyên.

A Trạch lạnh lùng nhìn Bạch Huyên một chút, nhưng cũng không vươn tay ra bắt tay Bạch Huyên:

- Gọi tôi a Trạch là được!

- Ân…a Trạch sao…

A Trạch lạnh lùng làm Bạch Huyên có chút không quen, nhưng nàng cũng không để trong lòng quá

mức:

- Sau này chúng ta sẽ ở chung với nhau, xin chiếu cố nhiều.

A Trạch không trả lời Bạch Huyên, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng ậm ừ xem như đáp ứng.

- Này, cô cũng thật không có lễ phép nha!

An Thanh cũng cảm thấy hơi mất hứng.

- A Trạch, sau này sẽ sống chung với nhau thời gian thật dài, không nên lúc này cũng cự người ngoài ngàn dặm đâu.

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng nói bên tai a Trạch.

A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh, vươn tay bắt tay Bạch Huyên một chút liền rút trở về.

- Huyên tỷ, a Trạch luôn là như vậy, không quá thích tiếp xúc với ngườikhác, thật ra tâm địa nàng rất tốt, chị bỏ qua cho!

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng giải thích với Bạch Huyên.

- Không sao.

Bạch Huyên thật hào phóng cười cười:

- Tôi cũng không quá để ý.

Bốn người cuối cùng quyết định Bạch Huyên làm đại tỷ, An Thanh làm nhị tỷ, a Trạch đứng hàng thứ ba, Di