
U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 3214180
Bình chọn: 9.5.00/10/1418 lượt.
chuyện về quỷ hồn thật náo nhiệt. Mặc dù sau đó bên trường họcnghe được tin tức cố ý đi tới ký túc xá cũ để tìm xem, sau đó truyền lại lời đính chính là có học sinh thích đùa dai đã đem mô hình cơ thể conngười giả dạng thành bộ dạng thật kinh khủng dùng dây treo cho rơi xuống để hù dọa người khác, nhưng các học sinh vẫn tương đối nguyện ý tintưởng trong ký túc xá cũ thật sự có quỷ, có chút học sinh có gan lớn còn tổ chức cùng nhau đến ký túc xá cũ thử lòng can đảm. Trường học vì antoàn của học sinh lập tức phong bế ký túc xá cũ, hơn nữa cường điệu nhấn mạnh nếu còn phát hiện người nào đến ký túc xá sẽ ghi nhớ lỗi nặng màxử phạt, vì thế mới bình ổn được những học sinh tổ chức đi thám hiểm.Mặc dù không được đến ký túc xá cũ, nhưng chuyện xưa về quỷ hồn đã xâmnhập lòng người, biến thành một trong những quái đàm của trường học.
Diệp Tiểu Manh chống nạnh đứng ngay trước cửa trường học, ân, trời xanhthăm thẳm, ân, mây cũng rất trắng, ân, không khí cũng rất thanh tân, tâm tình Diệp Tiểu Manh rất tốt, rất muốn hô to mấy tiếng:
- Lão nương cũng là sinh viên đại học rồi!
- Này, nhường một chút, đừng chặn đường chứ!
Thanh âm từ phía sau truyền đến cắt đứt vẻ say mê của Diệp Tiểu Manh, một nam sinh đeo mắt kính mang theo ba lô túi xách lỉnh kỉnh lạnh lùng nhìnDiệp Tiểu Manh đang đứng ngay giữa cổng.
- A…Thật xin lỗi!
Diệp Tiểu Manh vội vàng nhảy sang một bên:
- Vị bạn học này là học sinh mới sao, đồ đạc nhiều như vậy hay là để tôi giúp cậu cầm cho!
Nam sinh đeo mắt kính đánh giá Diệp Tiểu Manh:
- Cô…không giống như là sinh viên trường đại học này đi?
- A…
Diệp Tiểu Manh lập tức gấp đến mức nhảy dựng lên:
- Lão nương có chỗ nào không giống chứ?
Ánh mắt Diệp Tiểu Manh thật giống như muốn đem nam sinh kia cắn chết ngay lập tức.
- A…thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cô là học sinh trung học đệ nhất cấp…
Nhìn thấy trong ánh mắt Diệp Tiểu Manh càng thiêu đốt lửa giận mãnh liệt, nam sinh hoảng sợ bỏ chạy trối chết.
- Hừ, mọi người đều nói người nào trổ mã muộn sau này lớn lên đều là đại mỹ nữ!
Diệp Tiểu Manh an ủi mình, đi tới nơi tiếp đãi sinh viên mới.
- Cô bé con, cô không tìm được người nhà của mình sao?
Lại là một nam sinh đeo mắt kính mang theo vẻ mỉm cười hỏi Diệp Tiểu Manh.
- A…
Diệp Tiểu Manh dùng sức đem thư trúng tuyển đại học vỗ lên trên bàn:
- Lão nương là đến báo danh…
- Vậy…vậy sao…
Nam sinh tiếp đãi lau mồ hôi lạnh trên đầu:
- Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng…
- Không có gì để xin lỗi, đi đâu để nộp học phí?
Diệp Tiểu Manh tàn bạo nhìn nam sinh cao hơn nàng gần nửa đầu.
- Kia…à…Văn Hạo…
Nam sinh đeo mắt kính quay đầu lại kêu một tiếng, theo hắn xem ra vị họcmuội mới đến này hắn không chọc vào nổi còn không trốn được xa xa haysao.
- Mang vị học muội này đi làm thủ tục.
Nam sinh có tên là Văn Hạo chạy chậm tới gần:
- Đến đây đi, học muội, hoan nghênh, đi theo tôi.
Văn Hạo rất chịu nói chuyện, dọc theo đường đi không ngừng giới thiệu sântrường với Diệp Tiểu Manh, tòa lầu này là làm gì, chỗ kia có thứ gì đẹpmắt. Diệp Tiểu Manh giống như một dân nhà quê vừa vào thành phố, ánh mắt cùng đầu óc không ngừng choáng váng.
- Nè, tòa lầu bên kia là gì vậy, sao nhìn cũ kỹ như thế?
Diệp Tiểu Manh chú ý tới ở góc sân vận động óc một tòa lầu cũ nát cô linh linh đứng vững nơi đó, nhìn qua vô cùng hoang vu.
- A…nơi đó sao…
Văn Hạo thần thần bí bí nhỏ giọng nói:
- Nơi đó trước kia là ký túc xá cũ, ngàn vạn lần đừng nên đi tới đó, nơi đó có chuyện ma quái.
- A, chuyện ma quái!
Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút ủ rũ, tại sao đi tới đâu cũng không trốn tránh được những chuyện này.
Đi tới chỗ nộp học phí, Diệp Tiểu Manh liền u mê ngay tại chỗ, đây là loại tình huống nào chứ, đầu người tấp nập chen chúc thành một đoàn, ai cũng bu quanh nhân viên thu ngân như chỉ hận không thể lập tức đem tiền nhét vào người họ. Cảnh tượng làm cho Diệp Tiểu Manh phải cảm thán ngànhdịch vụ bây giờ càng ngày càng quá tốt.
- Đến đó đi, cố gắng lên, tôi ủng hộ cô trên tinh thần.
Văn Hạo đứng một bên trêu chọc.
Diệp Tiểu Manh liền cắn răng, sợ cái gì chứ, bất quá chỉ là phiên bản chenchúc mua thức ăn trong căn tin buổi trưa trường cũ mà thôi, điểm này vốn không làm khó được Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh liền dùng cỗ khí thế“phong tiêu diêu hề Dịch thủy hàn” xông ào vào trong đám người.
Dùng mấy tờ tiền mặt đổi lấy một thân mỏi mệt cùng mấy tờ hóa đơn, rốt cụcDiệp Tiểu Manh cũng đi tới ký túc xá. Vừa đẩy cửa ra, bốn người trongphòng đã có hai người đang thu thập hành lý, nhìn Diệp Tiểu Manh taykhông đi vào, hai nữ sinh có chút phản ứng không kịp.
- Ân, không tệ không tệ, xem ra hoàn cảnh phòng ký túc xá cũng không tệ lắm!
Diệp Tiểu Manh chắp hai tay sau lưng đánh giá chung quanh.
- Này…
Một nữ sinh có mái tóc dài mở miệng:
- Em đến tìm người sao, cô bé?
- Ách…
Diệp Tiểu Manh khóc không ra nước mắt:
- Tôi là sinh viên mới tới mà…phân phối ở lại phòng này…
- Ân?
Hai nữ sinh sửng sốt một thoáng, tiếp theo bật cười ha hả.
- Ha ha ha ha, có thật không, thật tốt quá, thì ra chúng ta còn có mộtngười bạn cùng