
cảm thấy có lỗi với Thiên Thiên, chính vì thế, dù không nói ra, cậu vẫn ngầm xác định thời gian ở bên cạnh Thiên Thiên, cậu nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng.Thiên Thiên tỉnh dậy sau mấy ngày bất tỉnh. Đầu cô đau điếng, vết thương đang lên da non có phần rát. Khá ngạc nhiên là mình còn sống, thế nhưng Thiên Thiên cũng phải hét lên một cách kinh ngạc khi ngoảnh nhìn xung quanh.Hạo nhiên đang nhìn cô bằng đôi mắt cú mèo, khuôn mặt đờ đần không thể tả. Khuôn mặt sáng láng bây giờ gầy xọp đi, lún phún râu. Nếu không nhờ bộ đồ cậu ta mặc, Thiên Thiên chắc chắn sẽ nhầm tưởng rằng cô bị kẻ gian bắt rồi.Dường như nhận ra Thiên Thiên đang nhìn mình, Hạo Nhiên sực tỉnh, e hèm một cái rồi quay đi.-Cô tỉnh rồi à?-Ừ. Anh thức canh tôi đấy hả?-Cô bị điên. Tôi đâu có thừa thời gian đến thế.Thiên Thiên đớ người. Chẳng nhẽ cô nhầm. Nếu vậy thì chết vì xấu hổ mất thôi. Mà cũng đúng. Cái tên Hạo Nhiên ưa gây chuyện này có bao giờ tốt thế đâu? Nghĩ thế nhưng Thiên Thiên vẫn giương cổ cãi.-Có anh bị điên thì có. Thế anh vào đây làm gì?Đừng nói là…Đôi mắt thiên Thiên nhíu lại chỉ còn là 2 đường chỉ nhỏ, đưa tay bắt chéo che chắn ngực mình. Tên gian ngoa này. Có khi nào hắn định giở trò gì không?Hạo Nhiên liếc qua mặt Thiên Thiên là đoán ra ngay được cô nàng đang nghĩ gì. Vừa ngượng vừa tức, Hạo Nhiên tức giận hét ầm lên.-Cô có bị gì không đấy? Tôi đường đường là đấng nam nhi đẹp trai ngời ngời thế này, trước nay chỉ có người khác ham muốn tôi chứ tôi chưa bao giờ có ý định với ai, đồ phẳng ạ.Cốp!!!-Ui da!Thiên Thiêm bụm miệng nhìn Hạo Nhiên ôm đầu, cục u to cộm nổi lên ngày một rõ, còn có cả cột khói bốc hơi theo. Vy Vy đứng bên cạnh, nheo mắt vẻ khinh thường nhìn Hạo Nhiên.-Cái thằng này. Đừng làm ta mất mặt. Ngươi có biết nhìn không vậy? Thiên Thiên tuy không đến nỗi đồ sộ nhưng cũng không thể nói là phẳng. chí ít cũng phải 85.-Mẹ. Mẹ bị làm sao vậy? Cô ta ngực còn nhỏ hơn cả eo nữa. có mà 85 bằng mắt.-còn dám cãi. Mày không tin? Mẹ đo cho mày xem.Thiên Thiên dương to mắt, kinh hoàng nhìn Quỷ Hậu đang lăm le tiến đên chuẩn bị đo lường. Cái gì vậy? Còn tưởng là vào đây bênh vực cho cô chứ?-Quỷ… Quỷ hậu. Người không cần thiết làm thế đâu. Á…Vết thương sau lưng Thiên Thiên đột nhiên nhói đau, khiến cô kêu lên một tiếng. Vy Vy cùng Hạo Nhiên thấy thế lập tức lao tới.-Thiên Thiên. Cháu không sao chứ?-cô không sao chứ? Đồ ngốc. Nếu còn yếu thì cứ nằm xuống. sao lại ngồi dậy?Thiên Thiên tức nghẹn họng. Tên Hạo nhiên này có bị mất trí không vậy? Cô không phải bị hắn doạ cho hết hồn mới ngồi dậy sao?-Tiểu tử thúi.-Vy Vy nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thiên Thiên liền cốc đầu Hạo Nhiên một cái nữa- còn không mau ra ngoài. Để ta gọi bác sĩ vào.………………………..Tình hình của Thiên thiên đang chuyển biến theo chiều hướng tốt. Cô dần dần cũng bình phục lại, có thể đi lại được một cách bình thường. Bác sĩ nói vết thương đã lành đến 9 phần, còn 1 phần chỉ cần tẩm bổ cho Thiên Thiên là được.Nói đến tẩm bổ. thiên Thiên sau này nghĩ lại vẫn không tài nào không rùng mình được. Cô từ trước đến nay chưa thấy một ai có cách tẩm bổ giống như giết người như Hạo Nhiên. Quỷ Hậu không phải ngày nào cũng bên cạnh cô. Chính vì thế, Hạo Nhiên phận làm chồng phải vất vả thay. Thế nhưng thiên Thiên có nhìn thế nào cũng không tìm được 1 tia chán ghét trong mắt Hạo Nhiên. Ngược lại, hắn còn có vẻ sốt sắng bắt cô ăn hết cái này đến cái kia, nhiệt tình đến mức cô còn mường tượng đến cảnh người ta nhồi nhét cho heo mau béo vậy.Hạo Nhiên đương nhiên không có ý muốn nuôi cô thành con heo. Hắn cùng lắm cũng chỉ vì muốn bù đắp vào vết thương mà cô phải gánh chịu vì hắn, gánh thay cho hắn. Vết thương của cô do hắn gây ra. Vậy nên hắn đương nhiên phải có trách nhiệm .Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Bà cô này ngoài chuyện hay cằn nhằn hắn ra, thực chất cũng đáng yêu đấy chứ. Cách cô ăn uống, cách cô cười với hắn, cách cô nhíu mày lại mỗi khi cảm thấy đau. Tất cả đều dần dần đi vào tâm trí hắn, khắc hoạ bản thân vào não bộ của hắn, khiến cho hắn hằng đêm không còn chỉ suy nghĩ về ngôi vị Quỷ Vương mạnh nhất nữa.~~~zZz~~~Hết chương 9 CHƯƠNG 10: THIÊN SƠNChương 10 : THIÊN SƠNThiên Sơn thực chất là một người bạn của Thiên Thiên. Anh quen cô trong một lần đi dạo. Nói ra cũng thực tình cờ. Hôm đó, chính là hôm mà anh bị bán gái đá.Thiên Thiên là một cô gái tốt. Cô mặc dù có tính cách hơi lạnh lùng, thế nhưng vẫn dành cho người khác những sự quan tâm ấm áp. Người khác có thể không nhận ra, thế nhưng Thiên Sơn làm sao có thể không nhận ra được chứ?Ngày Thiên Sơn gặp Thiên Thiên là một ngày mùa đông ảm đạm.-Chia tay đi anh!Nụ cười gượng gạo trên môi Thiên Sơn đông cứng theo từng bông tuyết rơi. Anh sớm đã biết chuyện sẽ thế này. Cũng sớm đã biết Tuyết Nhi sẽ sớm nói lời chia tay, thế nhưng thật không ngờ.Bật cười chua chát, Thiên Sơn run run đôi môi, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.-Anh đã nhìn thấy em đi với hắn…Tuyết Nhi giật mình ngạc nhiên. Không phải chứ? Nếu vậy chẳng phải anh đã sớm biết cô bắt cá 2 tay hay sao? Vậy tại sao…-Anh cứ ngỡ mình sẽ thay đổi được em. Nhưng mà… anh